Định Mệnh Ta Bên Nhau

Đến ngày hôm sau Lý Việt mới trở về, tôi
không hỏi anh kết quả kiểm tra của Dương Manh. Lần này anh về còn mang
theo đơn thoả thuận, đơn thoả thuận thậm chí còn ép nhựa nữa. Tên của
anh, được viết uyển chuyển rồng bay phượng múa, nét mực vẫn chưa khô. Lý Việt nói, “Quy Vãn, lần này anh ép nhựa tờ đơn rồi, coi em sao xé rách được.”

Trên áo sơ mi của anh còn
thoang thoảng mùi nước hoa của con gái. Được thôi, vậy hãy để cái cô
Dương Manh đó làm vật thế thân vậy. Chị đây niết bàn rồi, tiêu dao rồi,
đã tự do rồi. Lý Việt anh là đồ khốn, tôi chúc cuộc sống sau này của anh sóng gió đầy rẫy không yên ngày nào.

Tôi oán thầm rủa một câu, cầm lấy tờ đơn thoả thuận, nhìn lướt qua, cầm bút viết xuống tên của mình nghe soàn soạt.

Ánh mắt Lý Việt phức tạp nhìn ngòi bút của tôi uốn lượn, muốn nói lại thôi.

“Lý Việt, chứng nhận ly hôn
làm xong thì gọi điện thoại cho em.” Tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Một khi đã ký tên, tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng mình không cần phải đứng ở góc
độ người vợ để cố gắng suy đoán về người đàn ông này nữa, cuộc sống cũng đơn giản hơn. Cũng chẳng có cái cảm giác đớn đau khi mất đi tình yêu,
chúng tôi ở bên nhau thông qua coi mắt, thậm chí đã nhiều năm đến thế
cũng chưa nói tới chuyện yêu đương. Cả hai đã từng trải qua tổn thương
sâu sắc trong tình yêu, rốt cuộc không còn chút sực lực để toàn tâm yêu
một ai khác, vì vậy, ngoại trừ chuyện mờ mịt về con đường phía trước,
thật không còn gì để luyến tiếc nữa. Chỉ là trái tim tôi như có một con
dao cùn đang mài không mạnh không nhẹ. Bởi thế có một thời gian ngắn đến thở tôi cũng cảm thấy nhói đau khôn tả.

Tôi không muốn nhìn thấy
người đàn ông này nữa. “Lý Việt, khoảng thời gian này có lẽ quan trọng,
anh ráng giải quyết chuyện của anh và Dương Manh đi. Còn hai cô công
chúa nhỏ, em thu xếp ổn thoả rồi mới rước tụi nó về. Như đã thoả thuận,
mỗi người chăm sóc chúng một năm. Trong thời gian đó anh lúc nào cũng có thể đến thăm chúng.”

Tôi xách một cái túi nhỏ. Đây là hành ly cuối cùng của tôi. Đi vào phòng ôm hai cô công chúa nhỏ mạnh ai nấy đang ngủ say vào lòng, tôi mới lưu luyến mở cửa đi.

“Quy Vãn.” Sau lưng Lý Việt
đuổi theo vài bước, tôi không quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua anh lúc
ngồi vào xe taxi, Lý Việt đứng ở cửa lớn, cầm đơn thoả thuận kia trong
tay, ánh mắt hơi bối rối.

“Ghềnh Lục Thuỷ, cám ơn.” Tôi nói địa chỉ cho tài xế, rồi hờ hững chào tạm biệt Lý Việt. Tôi cảm

thấy, hoá ra khi đã rời xa thế giới của người đàn ông này, tôi vẫn nhận
được ánh mắt thờ ơ lạnh lẽo của Lý Việt. Lý Việt, thì ra anh mãi không để em bước vào thế giới của anh.

Tôi gọi điện thoại cho Tô Dục Mân: “Tô Dục Mân, xin hỏi thủ tục căn hộ duplex đã lo tới đâu rồi?”

Một tuần sau đó tôi dẫn hai đứa con vào sống ở khu biệt thự ghềnh Lục Thuỷ nằm ở ngoại ô.

Là do Lý Việt tiễn ba mẹ con
đến đấy. Lúc hai bên cha mẹ biết chuyện chúng tôi ly hôn, nhất thời cãi
nhau dẫn đến trở mặt. Lý Việt vốn không định đưa hai đứa con gái tới,
tại vì sợ đủ chuyện cãi vã ảnh hưởng con gái, nên đành phải đưa hai cô
nhóc đến nhà tôi tránh bão. Lý Duy Nặc cùng Ninh Ngôn Nặc vẫn chưa biết
cái gì gọi là ly hôn, chỉ cằn nhằn ngôi nhà nhỏ hơn, hơn nữa không trang trí đẹp như nhà cũ, lôi kéo tay Lý Việt đòi mua nhà khác. Lý Việt đang
đứng trước cửa ra vào, tôi cũng không kêu anh vào ngồi chơi.

Nhà họ Lý dường như không
thừa nhận Dương Manh, Lý Việt vẫn đang điều đình. Dường như anh bận bịu
lo lắng đủ thứ, thế nên lúc tôi tìm anh kêu đưa đơn thoả thuận, anh rất
áy náy nói đơn vẫn còn để trong ngăn kéo, không có thời gian đem tới cục dân chính xử lý thủ tục.

Tôi dẫn hai cô con gái vào
phòng phòng ngủ xem tivi, Lý Việt đứng ở cửa ra vào, anh mặt bộ quần áo
trông rất giản dị, rõ ràng vẫn còn đó dáng vẻ quen thuộc, nhưng do quan
hệ tan vỡ khiến tôi có cảm giác xa cách và lạ lẫm, đột nhiên khách sáo
đối với người đàn ông bề ngoài phong độ này.

“Quy Vãn, không mời anh vào
ngồi chơi sao?” Lý Việt cười hỏi. Đôi mắt anh không hề lạnh lùng như
ngày nào, giờ đây phảng phất chút dịu dàng ấm áp.

Tôi đứng trước mặt anh, một
tay nắm lấy tay cầm cửa, nở nụ cười với anh, ý bảo anh lui về sau hai
bước, sau khi nhích nửa người vào trong nhà một chút, tôi thốt một câu
châm chọc trong tâm lý muốn trả thù, “Tự mơ đi.”

Trong tích tắc khi đóng cửa
lại, tôi nhìn thấy nét mặt Lý Việt ngạc nhiên không thôi, tiếp đó sắc
mặt anh bỗng trắng bệt.


Việc nuôi dưỡng con gái đột ngột trở thành vấn đề lớn nhất trong cuộc sống của tôi.

Hai đứa nó rất ương bướng,
tính tình bị Lý Việt cải biến như mấy cô bé con nhà giàu ngang ngạnh.
Việc này gián tiếp làm tôi liên lạc điện thoại với Lý Việt nhiều hơn.

“Hai cô công chúa tụi nó ăn cơm rất ít.”

“Ừ, chắc do em chưa khen đủ
đấy. Ngoại trừ mỗi lần ăn một muỗng cơm khen một tiếng, em còn phải cố
không lặp lại những lời khen đó.”

“Không phải chúng thích ăn khoai tây chiên hả? Sao em mua về mà tụi nó không chịu ăn thế?”

“Lúc cho tụi nó ăn em có kể chuyện xưa không? Hay là hát hò?”

“Dạo này tụi nó như có tâm sự, hỏi lại không chịu nói, chỉ bĩu môi dòm em, môi chu tới nỗi làm móc được luôn rồi.”

“. . . Chuyện này nghiêm trọng rồi. Bữa nào em rảnh thì dẫn tụi nó qua chỗ anh, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”

. . .

Hầu như mỗi ngày Lý Việt đều
gọi cho hai đứa con gái cưng, mỗi lần trò chuyện đều nói cả tiếng đồng
hồ, cũng không biết ba cha con kiếm đâu ra nhiều chủ đề để tán dóc nữa.
Vì thế tôi cố tình lắp điện thoại riêng trong nhà. Lý Việt trái lại
không có chủ động gọi điện tìm tôi, nhưng mỗi khi tôi gọi điện thoại hỏi anh về chuyện của con gái, anh đều đưa ra gợi ý rất mang tính xây dựng, cực kỳ có hiệu quả. Tôi đã nhiều lần hỏi việc xử lý giấy chứng nhận ly
hôn, Lý Việt bực bội, nói còn chưa có đi nộp đơn, bảo tôi kiên nhẫn này
nọ.

“Quy Vãn à, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Có một lần anh bỗng nhiên nói thế với tôi.

Trong lòng tôi khá căng thẳng. “Chuyện gì?”

“Cái đơn ly hôn, không nộp
được rồi. . .” Lý Việt vội ho một tiếng, “Không nộp được thì không ly

hôn được. Ba anh biết rõ chúng ta vẫn chưa chính thức xử lý chứng nhận
ly hôn, đã tịch thu đơn thoả thuận của chúng ta rồi.”

“Anh là thằng đần!” Tôi mắng, “Em cứ nghĩ rằng anh là người tính toán thông minh, những thứ như đơn
thỏa thuận mà cũng để lọt vào tay ba hả? Xem ra phải làm lại một bản
khác nữa rồi.”

“Ừ. Đành vậy thôi.” Lý Việt
rất buồn rầu, “Đợi anh rảnh rồi sẽ làm lại đơn khác. Quy Vãn, mấy ngày
gần đây anh khá rỗi, coi bữa nào thuận tiện để anh gặp hai đứa con, lâu
rồi không ôm hai tụi nó ngủ, cảm thấy không quen chút nào.”

Tôi kéo dây điện thoại cười
ruồi, “Thì đi mà ôm Manh Manh của anh ngủ kìa, ôm riết rồi quen chứ gì.
Em nói cho anh biết Lý Việt, gần đây bọn nhỏ rất chịu ăn cơm, bởi vì mỗi lần trước khi ăn cơm em đều kể cho chúng nghe chuyện mẹ kế ngược đãi
trẻ con thế nào, nghe xong tụi nó hăng hái sôi nổi, lúc ngủ còn ngồi
tính kế giúp cô chủ đối phó mẹ kế nữa. Thủ đoạn rất tàn nhẫn đấy nhé,
rất có phong thái của anh đấy Lý Việt à. Em nghĩ, sau này anh và Manh
manh sống cùng hai cô cung chúa của em chắc sẽ vui sướng lắm đây.”

Hô hấp Lý Việt nặng nề, rít tên Ninh Quy Vãn của tôi mấy lần rồi cúp điện thoại.

Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một công việc vừa ý trong tiết thu mát mẻ. Điều tôi hài lòng với
công việc này chính là ban ngày đi làm vẫn có thể lướt Taobao, làm từ 9
giờ sang đến 5 giờ chiều không cần tăng ca, lại được nghỉ hai ngày cuối
tuần. Tiền lương chỉ cần hơn 2000 là tốt rồi. Điều quan trọng nhất chính là từ công ty đến nhà trẻ của hai cô công chúa chỉ có năm phút đồng hồ
thôi.

Suốt mấy năm nay, cuộc
sống của hai cô con gái đã bị Lý Việt đầu độc hoàn toàn rồi. Có một lần
đang ngồi ăn cơm, hai cô công chúa đĩnh đạc nói, “Ba nói, mốt tụi con đi học thậm chí không cầm làm bài tập, viết bài tập nhiều sẽ bị chai
tay, ba nói sẽ viết dùm tụi con”, “Ba nói phải tỏ ra sành điệu, phải kiêu ngạo, phải không coi ai ra gì”, “Ba nói cho dù tụi con có ăn
hiếp mấy đứa khác, ba cũng nhất định bắt chúng xin lỗi tụi con. Bởi vì
tụi con là cục cưng của ba”, “Ba nói, không được chơi đùa quán trớn với
bạn học, sẽ mệt chết”, “Ba nói chúng con khỏi phải học buộc dây giày,
phức tạp lắm” và còn nhiều nhiều chuyện khác nữa, tôi chợt nhận ra
Lý Việt cưng chiều chúng đến không nghĩ tới hậu quả, tôi đã từng nói với Lý Việt trong điện thoại là muốn cho tụi nó đến trường học để rèn luyện lối sống tích cực, Lý Việt nghĩ nghĩ, rồi cũng đồng ý.

“Cho học vài bữa coi sao, học nhiều quá thì ở nhà.” Lý Việt nói. Phía bên kia điện thoại của anh rất
ồn ào, hình như là đang ở hội trường, liên tục có người hỏi anh bước
tiếp theo làm thế nào, tôi vốn muốn nhiều chuyện hỏi anh và Dương Manh
tiến triển đến đâu rồi, cuối cùng cũng không muốn quấy rầy anh.


Tô Dục Mân không biết tại sao biết chuyện tôi đã tìm được việc.

Tôi chọn công việc phù hợp
với chuyên môn của mình, nhân viên bảo trì trang web. Đến lúc trưa cả
phòng nhốn nháo hẳn lên, nói gì mà tổng giám đốc công ty đến rồi, nhìn
rất phong độ đẹp trai hào hoa, tiếp đó tôi nhận được Tô Dục Mân điện
thoại, hẹn buổi trưa cùng nhau dùng cơm, tiện thể đưa cho tôi giấy chứng nhận nhà ở và một số giấy tờ liên quan. Giữa trưa, tôi gọi cho nhà trẻ
gọi nói tới đón hai cô công chúa trễ một chút. Lúc đang đứng đợi ở trước cửa ra vào của công ty, Tô Dục Mân và mấy lãnh đạo công ty của chúng
tôi cùng nhau đi ra, cả người anh ta mặc toàn màu đen, dáng người cao
ráo, trông rất lịch lãm, từ đằng xa mỉm cười với tôi. Cả đám lãnh đạo
công ty lộ vẻ tò mò, hoang mang nhìn tôi lom lom, như không ngờ một
người cao ngạo như Tô Dục Mân lại tỏ ra thân thiện với tôi, bọn họ càng
không thể ngờ rằng cách đây nhiều năm Tô Dục Mân từng là bại tướng dưới
tay tôi.

Lúc tới nhà trẻ đã hơi trễ.
Tôi ngạc nhiên khi thấy hai công chúa đang ngồi trên đầu gối của Lý
Việt, còn Lý Việt thì đang thắm thiết đút chúng ăn cơm.

“Hai đứa nó lớn hết rồi, tự
ăn cơm được mà, anh đừng nuông chiều chúng quá.” Tôi tiến tới nhắc nhở,
Lý Việt nguýt tôi, anh lại không nghĩ như vậy. Từ công ty của anh đến
đây khoảng một giờ đi xe, tôi không nghĩ rằng một người bận rộn như anh
lại đi hơn nửa cái thành phố, chỉ để chạy tới đây chăm sóc con gái của
mình.

“Anh nhớ các con lắm.” Lý Việt nghiêm túc, “Đến nỗi không có tâm trí ăn uống gì cả, em biết không?”

Tôi gật đầu. Tôi chưa từng hoài nghi tình cảm sâu nặng của anh với hai đứa con.

“Anh mới vừa xin phép giáo
viên cho chúng nghỉ rồi.” Lý Việt không để tôi từ chối, “Anh muốn dẫn
hai cục cưng về nhà chơi một tuần. Còn về chuyện từ vựng nhà trẻ muốn
chúng học, anh sẽ dạy, sẽ không để tụi nó không theo kịp tiến độ.”

“Sẽ không có xung đột với Manh Manh gì đó của anh chứ?”

“. . .” Lý Việt ngó tôi, “Trong lòng của anh, hai đứa con gái là trời.”

Tôi xua tay, không mấy hào
hứng, “Được rồi, anh cứ dẫn tụi nó về đi. Đừng để em biết tụi nó bị bắt
nạt, không là em làm bên kia của anh gà bay chó chạy.”

Lý Việt lạnh lùng thốt một câu: “Có bản lĩnh em cứ tới quậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận