Định Mệnh Trái Chiều

- Không cần đâu ! Khi nào cần em sẽ gọi ! Àh, máy anh có tin nhắn đó ! Ra ngoài và đóng cửa dùm em, em không muốn ồn ào !
Bảo lờ mờ đoán ra được chuyện gì xảy ra khi Băng có thái độ như thế... Nhưng anh biết, nếu lúc này anh có nói gì thì cũng khiến cho cô nhỏ thêm phiền muộn mà thôi...Tính cô anh còn lạ gì nữa !!!
Ngồi thừ trên xe, Bảo suy nghĩ...” mình yêu em, nhưng không hiểu tại sao mình lại không thể nào từ bỏ những điều làm em đau đớn... Mình cứ lông bông tình cảm như thế này đến bao giờ ? Mình rất muốn mang lại cho em hạnh phúc. Nhưng giá mà em ngoan ngoãn sống trong cái tình yêu và sự bao bọc của mình thì hay biết mấy ! Đằng này, em và mình cứ như ở 2 thái cực, không thể nào ở cùng một nơi được... Mình cần em, nhưng lại không thể nào hòa nhập được vào cuộc sống của em... Mình quá ồn ào, dẫu rằng mình biết những điều đó không tốt một chút nào, nhưng mình không sửa được... Em ghét giả dối, mình thì liên tục lừa dối em, dù chỉ muốn làm em vui. Nhưng mình biết, nếu em mà biết được thì em sẽ rời xa mình ngay thôi ! Mình đang lún dần vào sai lầm. Nếu mình không thoát ra mau được thì em sẽ bỏ mình mà đi mất thôi ! Mình rất sợ điều đó !! “
Đêm đó Bảo uống rất say....Ngày mai là Sinh nhật Băng nữa rồi... Nhanh thật ! Mới đó mà đã một năm...
Hôm nay Băng rất buồn... Bảo làm cô nhỏ thất vọng quá !! Ngày mai là Sinh nhật, chắc chắn Bảo sẽ làm điều gì đó và chắc chắn anh sẽ hỏi mình về câu trả lời còn nợ lại... Mình trả lời sao đây ? Mình có tình cảm với anh, nhưng làm sao mình dám trao cái tình cảm ấy cho anh ???
Sáng , Băng định bụng sẽ gọi cho Bảo, sẽ ngăn anh ấy để anh đừng phải làm rườm rà chi cho phí. Băng muốn ở nhà nấu một cái gì đó rồi mời Bảo, Huy và một số bạn bè thân thiết đến chung vui. Nhấc điện thoại gọi cho Bảo, chuông reo rất lâu nhưng không thấy nghe máy... Một cuộc gọi nữa....
- Alo ?
- Anh đang ở ngoài đường àh ? Em nghe gió quá, không rõ tiếng anh ...
- Àh...ùh...không... đang ở trong phòng...chắc tại tiếng quạt lớn quá ấy mà ! Có gì không ?
Lạ kì, lần đầu tiên Băng thấy Bảo nói chuyện với mình trống không như thế...
- Em nói chuyện có tiện không ?
- Ùh...đang bận dọn dẹp phòng một tí, có gì lát gọi lại cho nha !
Tút.....
Băng thần người... “ sao lạ kì vậy kìa ? “
Tiếng con gái cười khanh khách phía sau lưng, chiếc moto quen thuộc chạychầm chậm ngang mặt...người con trai đang xoay ra phía sau nói chuyện với người con gái đang cười nắc nẻ... Gương mặt Bảo....
Băng phóng xe cặp bên, tháo kính mắt ra, nhìn xoáy vào tên lái xe...cười khẩy...
- Căn phòng của anh rộng lớn quá ! Dọn dẹp chắc là lâu lắm mới xong...
Gương mặt Bảo tái đi rồi xám xịt lại...Bảo lập cập phanh xe ngay giữa đường...một chiếc xe khác không phanh kịp từ phía sau....Rầm....Tiếng con gái la oai oái...Không quay đầu nhìn lại, Băng cho xe đi tiếp...nước mắt rơi đắng môi...không biết vì buồn hay lo lắng...
13h, Huy gọi :
- Nhóc àh, em không tới thăm anh Bảo sao ? Anh ấy bị tai nạn, phải khâu 3 mũi trên trán đấy ! Em đến thăm mau đi, không thôi mai mốt anh ấy hết đẹp trai là em không còn được nhìn thấy nữa đâu đấy !
- Em không tới đâu Huy, em không muốn ra ngoài...em mệt lắm !
- Có chuyện gì thế Băng ? Anh Bảo làm em buồn hả ? Chuyện gì, nói anh nghe !
- Ùh, Bảo làm em buồn ! Nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai mọi thứ sẽ kết thúc !
- Là sao Băng ? Em bình tĩnh đã ! Em mà như vậy thì anh Bảo phải làm sao ? Anh ấy xem em quan trọng thế nào, em biết mà !
- Tất cả chỉ là lừa dối nhau thôi Huy ạh ! Hôm nay em không muốn nói chuyện, và cũng chẳng muốn gặp ai... Mình nói chuyện sau, Huy nhé !
18h, Băng dắt xe ra khỏi nhà...Cô nhỏ đi lang thang hết hang cùng ngõ hẻm mà chẳng biết phải dừng ở đâu...Băng nhớ ngày này của 1 năm về trước...
Giờ này Băng thèm được vào Cõi Riêng, nhưng sợ phải gặp Bảo ở đó... Băng ghê tỡm sự giả dối của con người ấy ...
Ring....ring.... – số máy của Bảo –
- Alo ?
- Em đang ở đâu ? Anh chờ em ở nhà hơn một tiếng rồi mà không thấy em về ! Cả nhà cũng đi vắng hết !
- Mọi người về quê rồi ! Anh cũng về đi ! Em không muốn gặp anh !
- Anh muốn gặp em để xin lỗi chuyện sáng nay ! Hôm nay sinh nhật em, em nở nào đi một mình và bỏ người đang bị thương ở ngoài cổng nhà mình thế này chứ ? Về đi em !
- Bao giờ anh còn ở đó, em sẽ không về !
- Anh sẽ chờ em đến sáng mai đấy ! Em về đi !
- Em không còn lòng tin cho anh nữa rồi ! Nếu anh thích, anh cứ chờ ! Nhưng em, em, sẽ không về !
- Em cũng biết anh không chịu lạnh được mà ! Anh mà đứng đến sáng mai thì anh sẽ ngã bệnh đấy ! Em không quan tâm anh nữa hả ?
- Hôm nay em đã là con người khác sau khi học được bài học từ chữ Ngờ ! Anh về đi !
Tút....
Thế là hết ! Chưa bao giờ Băng giận mình như thế này...Chắc là cô ấy đang rất giận ! Mình đang làm gì đây ? Hôm nay là sinh nhật cô ấy ! Tại sao mình yêu mà lại để cô ấy đau đớn như thế này ? Giờ này cô ấy ở đâu ? Chắc chắn sẽ không về Cõi Riêng... Mình là một thằng tồi !
Đồng hồ điểm 3h sáng, Băng vẫn chưa về ... Bảo như người ngồi trên đống lửa...
6h sáng, Huy vọt xe lại nhà Băng vì cả đêm Bảo không về... Cả đêm gọi anh không nghe máy... Huy lo lắng cho sức khỏe ông anh trai nhiều lắm ! Với Huy, Bảo là người thân duy nhất trên cõi đời này của anh ! Anh có thể đánh đổi mọi thứ cho Bảo, kể cả...tình yêu....với Băng....Anh đã yêu Băng thầm lặng... nhẹ nhàng nhưng sâu sắc....Huy chỉ mong Băng được hạnh phúc, dù là cô ấy có ở cạnh Bảo đi nữa cũng được...miễn là cô ấy vui,anh trai anh vui thì dù có bao đêm một mình ngồi ở khuất trong góc quán, lặng nhìn hai người họ cười đùa như một năm qua, anh cũng cam chịu...
Hôm nay chắc là anh Bảo làm Băng đau lòng lắm ! Sáng nay sau khi nghe anh Bảo kể, mình đã lập tức gọi cho cô nhỏ, nhưng dù đã cố tình nói đến vết thương của anh Chưa khi nào anh Bảo xảy ra chuyện mà Băng lại dững dưng như lần này...
Khi Huy bước đến cổng rào nhà Băng thì đã thấy anh Bảo ngồi đấy, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt tím tái vì lạnh...toàn thân Bảo không có chút sức lực... Huy gọi, Băng đã tắt máy tự khi nào...
8h30 sáng, Băng trở về nhà sau một đêm thức trắng ngồi dưới bến sông Bạch Đằng... Chậu Lan trái tim- loại Lan cô thích nhất - được treo cẩn thận bên bậu cửa... Một mảnh giấy gấp tư nằm trên đó : “ anh Bảo ngất trước cổng nhà Băng, anh đưa anh ấy về lúc 7h sáng nay ! Băng tàn nhẫn với anh ấy quá !”
Băng òa khóc như một đứa trẻ ... Đâu ai biết cả đêm qua cô đã như thế nào ? Đâu ai biết cô đã lo cho anh ấy ra sao ? Nhưng nếu về gặp anh, chắc chắn Băng sẽ mềm lòng..như thế thì nổi khổ sẽ kéo dài mãi cho cả hai mà thôi... Băng và anh là hai người của hai thế giới khác nhau...mãi mãi không thể đi cạnh nhau nữa rồi...
Thu gom một số hành lý, Băng đặt chuyến xe 12h về quê...Cô nhỏ đã đàm phán với sếp nguyên buổi sáng để xin nghĩ phép một tháng không lương. Bây giờ chỉ có đi thật xa Băng mới có thể dần lãng quên những gì đã xảy ra nơi đây...
Chuyến xe tốc hành đưa Băng rời xa nơi đã từng in dấu bao kỉ niệm... Từng con đường, từng góc phố thân quen... Xin trả tất cả lại cho anh...
Ngồi trên xe, đầu óc Băng cứ quay cuồng...
Giờ này chắc anh đang mong mình lắm...Em cũng đang rất muốn chạy ào về bên cạnh anh...Anh luôn không chịu uống thuốc vì ngại đắng ! Những lúc ấy em phải ngồi cạnh bên cười thật tươi vì anh bảo em cười ngọt như kẹo... Anh sẽ chẳng chịu ăn cháo nóng đâu ! Anh chê Huy nấu nhạt như nước ốc ! Phải là em nấu cơ ! Anh cứ cười, bảo em là Thị Nở, còn anh là Chí Phèo... yêu nhau vì bát cháo hành...
Lo lắng quá, Băng nhắn vội cho Huy :
“ Giúp em chăm sóc anh ấy thật tốt ! Chăm sóc cho cả mình nữa nhé ! Em đi đây ! Mọi người không tìm được em nữa đâu ! Hãy bảo với anh ấy là em không muốn anh ấy gọi cho em và tìm em, nhưng hãy vì em mà sống tốt ! 3 chúng ta không duyên nên gãy gánh giữa chừng... Chúng ta là những người của những thế giới khác nhau nhưng định mệnh lại để ta gặp nhau...Định mệnh trái chiều, anh nhỉ ? “
Khi tin nhắn gửi đi cũng là lúc thẻ sim điện thoại được Băng tháo ra và gói cẩn thận lại... Cô muốn giữ nó làm kỉ niệm cho riêng mình...một kỉ niệm đẹp....nhưng buồn đau vương mãi....
Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi
Bỏ mặc nơi đây bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là tôi là ai
Em đi bỏ lại con đường
Bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em ra đi
Em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm
Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi.....
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui .
Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay ...
Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
Bỏ mặc không chăn bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé ...
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời
P/S :
Câu chuyện này viết dựa trên 80% của sự thật. Cảm ơn mọi người đã sẻ chia trong suốt thời gian qua nhé ! Hiện tại bây giờ nhân vật Huy đã có vợ, một cô gái hiền lành và nhân hậu. Còn Bảo, nếu một ngày nào đó có dịp tình cờ ngang qua khu biệt thự Nam Long vào buổi sáng sớm chủ nhật, các bạn sẽ thấy một anh chàng cao ráo, dáng gầy gầy, râu quai nón, luôn mặc áo khoác kéo cao cổ ngồi ở quán cafe’ phía trước. Bên cạnh lúc nào cũng có một con cào cào lửa 250cc... Anh ta vẫn vậy ! Vẫn lang thang một mình... Giờ đã khác xưa nhiều, không yêu nhăn nhít, hay nói khác hơn là chẳng yêu ai... Anh ta vẫn đang hy vọng định mệnh sẽ mang cho anh ta một phép màu... Cách đây 3 tháng anh ta đã mừng suýt khóc vì Băng đến thăm... Anh ấy đang chờ điều kì diệu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui