Ông ta cười nhạt.
_Tôi hỏi cô, sao cô lại hỏi tôi ?
_Nếu không có gì muốn nói, phiền tránh ra một bên để cho tôi đi.
_Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với chồng của cô sao ?
Băng căm tức bảo ông ta.
_Cho tôi xin đi. Trong mắt ông không hề coi trọng người vợ này, tôi chẳng qua chỉ là một con rối của ông thôi. Ông không cần phải đóng kịch nữa làm gì, có bao nhiêu chiêu ông cứ xuất hết cả ra đi, tôi sẵn sàng đón nhận.
Mặt ông ta lạnh băng, ánh mắt rực lửa nhìn Băng, bàn tay ông ta nắm lấy cằm Băng.
Bắt Băng nhìn thẳng vào mặt mình, ông ta lạnh lùng nói.
_Có thật là cô muốn tôi đối xử với cô như một con rối ?
Băng đánh vào tay ông ta.
_Nếu tôi muốn ông đối xử tốt với tôi, ông sẽ làm sao, hay là ông là người luôn chỉ biết coi trọng chính bản thân mình ? Tôi đã nói rồi, ông không thể nào trở thành một người tốt, và một người biết suy nghĩ cho người khác được.
Lời khẳng định của Băng chẳng khác gì chọc giận ông ta thêm.
Chiếc cằm nhỏ bé của Băng ngày càng bị ông ta bóp chặt, Băng nhăn mặt vì đau, đôi môi mím chặt, ánh mắt Băng nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Trong giờ phút này, Băng không sợ chết, cũng không sợ bất cứ điều gì, chỉ cần Hoa được an toàn, thì dù có bị ông ta giết chết, Băng cũng không thu lại ánh mắt của mình.
Băng vẫn muốn nhìn thẳng vào mắt ông ta mà nói cho ta biết rằng ông ta có thể dọa nạt được người khác nhưng còn đối với Băng thì vĩnh viễn không.
Nhìn ánh mắt quật cường, và không sợ chết của Băng, trong lòng ông ta khẽ rúng động, từ trước đến nay, ông ta đã quen thấy người khác nói chuyện chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt mình, quen thấy họ khúm núm và xum xoe nịnh nọt mình.
Đây là lần đầu tiên, ông ta thấy có một cô gái dám nhìn thẳng vào mặt mình khi nói chuyện, dám thách thức, dám khiêu chiến với mình, dám dùng những từ mà không một ai dám dùng.
Càng nhìn sâu vào mắt Băng, ông ta càng hiểu tính cách của Băng không hề giống với bất cứ một ai.
Thú vị !
Ông ta thích tính cách của Băng, thích một con mèo con đầy móng vuốt, cái miệng cũng sắc nhọn và lanh lợi không kém.
Ông ta muốn biết trong bao lâu mình có thể thuần phục được một con mèo hoang như Băng trở thành một con mèo ngoan ngoãn và biết nghe lời.
Buông tay ra khỏi cằm Băng, ông ta quay lưng bỏ đi vào trong nhà trước, ông ta biết một khi đã bước chân vào đây, Băng không thể bỏ đi đâu được nữa nên yên tâm không cần phải cử vệ sĩ đi theo phía sau Băng.
Một mình đứng trước cổng, lòng Băng buồn vô hạn, ánh nắng ban chiều càng làm cho nỗi buồn trong lòng Băng thêm phần thê lương và ảm đạm.
Nhớ lại ánh mắt long lanh nước, khuôn mặt tái nhợt, và nụ cười khô héo của Hoa, Băng lại gục mặt khóc nức nở.
Vì lẽ gì mà Băng và Hoa phải sống xa nhau ?
Vì lẽ gì mà cả hai không có thời gian chuẩn bị đã phải mãi mãi không thể sống bên cạnh nhau thế này ?
Trước đây mỗi lần Băng đi xa luôn hứa hẹn sẽ trở về, luôn nói cho Hoa biết mình đang ở đâu và đang làm gì, chỉ cần nghe thấy giọng nói của nhau, cả hai đều rất vui vẻ và thấy lòng mình thật ấm áp.
Họ mặc dù xa nhau nhưng còn biết ngày nào sẽ trở về, và biết rằng họ vẫn còn có thể sống bên cạnh nhau.
Nhưng nay cơ hội ấy không còn nữa, Băng đã đi lấy chồng, Băng phải sống với ông ta, phải thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm làm vợ của mình.
Lững thững đi ra sau vườn, chọn một cái ghế đá trống dưới tán cây, Băng ngồi xuống, mắt Băng nhìn những bông hoa đang lung linh trong gió, đang khoe sắc trong nắng mai, nhìn những chiếc lá vàng đang bị gió cuốn đi, nhìn nhưng chiếc lá xanh biếc đang bay phất phơ theo một nhịp điệu uyển chuyển như trong một bài hát được nhạc sĩ cẩn thận sáng tác và soạn ra.
Trước cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và lung linh sắc màu thế này, lẽ ra Băng phải vui, phải hạnh phúc, nhưng Băng chỉ thấy buồn, chỉ thấy cô đơn.
Một lần nữa, nước mắt trên má Băng lại đầm đìa, Băng muốn khóc, muốn nước mắt xoa dịu đi nhưng nỗi đau mà Băng đang phải chịu đựng.
Nỗi nhớ trong lòng dành cho Hoa sẽ không phai nhạt mà ngày càng đậm sâu.
Bây giờ Băng đã hiểu vì sao trong ngày cưới của mình, trước khi lên xe hoa về nhà chồng, các cô dâu thường hay khóc và rơi lệ.
Họ khóc và rơi lệ vì họ biết rằng từ nay họ vĩnh viễn phải rời xa vòng tay mẹ hiền, vĩnh viễn mất đi nơi chốn an toàn và ấm cúng, vĩnh viễn mất đi chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình.
Đi theo chồng, sống cùng chồng sẽ được hạnh phúc, được đối xử tử tế ? Hay giống như Băng ngay cả một câu tử tế họ cũng chưa từng nói với nhau ?
Băng và ông ta quen nhau trong vòng chưa đầy năm tiếng đồng hồ, tại sao giờ đây cả hai người đã trở thành vợ chồng và cùng chung sống dưới một mái nhà ?
Phải chăng đây là kiểu kết hôn mới trong thời đại coi trọng đồng tiền và vật chất hơn tình yêu chân chính này ?
Băng không biết, cũng không muốn hiểu.
Hiểu và biết liệu có giúp Băng thoát ra khỏi tình trạng đi không được mà ở cũng không xong của bản thân không ? Hay là càng hiểu càng biết, càng khiến Băng khổ sở và tự dằn vặt chính mình nhiều hơn ?
Ông ta ngồi trong phòng khách, thấy cô vợ của mình càng chờ lại càng không thấy đâu.
Tuy bực mình và tức giận nhưng ông ta chỉ giữ ở trong lòng, ngoài mặt ông ta vẫn lạnh lùng, vẫn coi như không có gì.
Ông ta bảo bà giúp việc.
_Bà đi ra vườn gọi cô ấy về đây.
_Vâng, thưa ông.
Bà giúp việc tất tưởi đi ngay.
Trong căn nhà này, mệnh lệnh của ông ta là Trời nên không ai dám phản bác lại, hay cãi lại lời ông ta nói.
Đối với ông ta, họ vừa tôn trọng, vừa sùng bái, lại vừa nể sợ, nên họ nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của ông ta.
Nhưng ông ta không lợi dụng lòng tin, lòng kính trọng của họ đối với mình để bắt họ làm những việc trái với luân thường đạo lý mà ông ta chỉ yêu cầu họ làm tròn bổn phận của mình.
Bà giúp việc thấy Băng đang ngồi thu lu trên ghế đá, đầu gục xuống gối, dáng vẻ suy tư và mệt mỏi.
Bà không hiểu được tâm tư và tình cảm của Băng nên nhẹ nhàng bước lại, bà gọi nhỏ.
_Thưa cô ! Ông chủ bảo cô vào nhà, ông đang đợi cô ở ngoài phòng khách.
Nghe tiếng của bà giúp việc, Băng vội lau nước mắt, cố gắng tỏ ra bình thản, Băng nói.
_Cảm ơn Dì.
Bà giúp việc sững người, lần thứ hai trong ngày, bà được nghe Băng nói cảm ơn.
Trước đây chưa từng ai nói cám ơn với bà, từ nhỏ bà đã đi ở cho hết nhà này đến nhà khác.
Trong mắt của họ, bà chẳng qua chỉ là một người hầu, một người đi làm thuê làm mướn, một kẻ ăn công giả lương, một người như bà đâu đáng để cho họ tôn trọng.
Nếu họ hài lòng, họ chỉ nói vài câu khích lệ, còn nếu không, họ sẵn sàng trút giận lên đầu bà.
Bà đã quen nghe người khác mắng chửu, quen thấy họ khinh khi mình nhưng nay bà đã tìm được người hiểu và tôn trọng bà.
Chỉ bằng mấy câu nói của Băng, bà đã có hoài cảm đối với Băng, và có cái nhìn khác về Băng.
Đứng lên, Băng lững thững đi vào trong nhà, lòng Băng nặng trĩu ưu sầu và buồn chán.
Đối với Băng, căn nhà cao to, nguy nga tráng lệ này chẳng khác gì một cái nhà tù, chẳng khác gì một nơi giam giữ tự do và hạnh phúc của chính mình.
Đi vào phòng khách, thấy ông ta đang nhàn nhã uống cà phê, và đang nói chuyện với Phúc. Băng lẳng lặng ngồi xuống, mắt không thèm liếc nhìn ông ta đến lấy một cái.
Ông ta tuy nói chuyện với Phúc nhưng ánh mắt không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào của Băng.
Băng càng ngày càng không để người chồng như ông ta vào mắt, lại càng không coi giá trị của ông ta vào đâu, trên khóe môi gợi cảm và quyến rũ của ông ta nhếch lên tia khinh bạc.
Dù là trong cuộc sống, hay khi làm ăn, ông ta đều biết cách giành được phần thắng, và luôn nắm được điểm yếu của người khác khiến cho họ không còn cách nào phản kháng lại được nữa.
Đối với một cô vợ nhỏ bé như Băng mà dám đấu với ông ta là điều không tưởng.
Biết tính Băng không uống cà phê nên bà giúp việc bưng cho Băng một chai nước ngọt kèm theo một ly nước đá.
Băng đang khát nên không khách khí uống liền một ngụm.
Băng uống nhanh quá nên chút xíu nữa là bị sặc.