Định Mệnh Trái Ngang

Băng chu miệng.
_Tôi có bị làm sao đâu mà ông mắng tôi ?
_Cô còn nói nữa, nếu tôi không đỡ được cô, cô nghĩ bây giờ cô còn hơi sức để mà cãi lý với tôi hả ?
Băng vòng qua cổ ông ta, miệng cười tươi.
_Thôi mà đại ca, tiểu đệ biết lỗi rồi. Đại ca có thể buông tay cho tiểu đệ đi thay quần áo được không ?
_Cô… !
Từ cô vừa phát ra khỏi miệng, ông ta im bặt.
Lắc đầu thở dài, ông ta đã bó tay chịu thua tính cách có một không hai của cô vợ trẻ con này rồi.
Ông ta không biết mình lấy vợ hay là nhận con nuôi nữa ?
_Còn không mau buông tay đi.
Băng bắt đầu nổi cáu.
_Từ nay tôi không muốn cô chạy nhảy lung tung nữa.
Ông ta lạnh lùng tuyên bố.
_Tại sao ?
Băng nghiến răng chất vấn ông ta.
_Cô bao nhiêu tuổi rồi.
_20.
_Thế mà tôi tưởng cô chỉ mới có 15 tuổi ?
Ông ta nhếch mép nhìn Băng, giọng cực kì tức tối và bực mình.
_Ông dám khi dễ tôi ?
Băng hung hăng ôm siết lấy cổ của ông ta, Băng muốn bóp cổ cho ông ta chết luôn.
_Nếu cô không muốn tôi khi dễ cô, thì từ nay cô nên đi đứng, nói năng và cư xử cho giống với một người trưởng thành đi.
_Ông cụ non.
Băng lập tức chửu ông ta là ông cụ non mà không úy kị hay sợ sệt gì cả.

_Cô dám ?
Ông ta trừng mắt nhìn Băng, răng ông ta sít lại.
Nhìn ông ta lúc này rất giống một hung thần đang dọa nạt một đứa trẻ con.

_Tại sao lại không ? Ông dám chê tôi, tôi phải đáp lễ thì mới hòa chứ ?
Ông ta cười khổ.
Nếu tiếp tục nói chuyện và cãi nhau với Băng chẳng khác gì ông ta đang đi tranh chấp hơn thua với một đứa trẻ.
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì còn gì là mặt mũi và danh tiếng của ông ta nữa.
Cố kìm nén tức giận, ông ta phải buông cho Băng đi.
Băng cười chiến thắng.
Thấy ông ta biết điều, Băng cũng không có ý định đùa dai nữa.
Nắm lấy tay ông ta, Băng kéo ông ta đi theo mình.
Ông ta bực mình hỏi Băng.
_Cô còn muốn gì nữa ?
_Mở dùm tôi cánh cửa tủ quần áo.
Ông ta càng lúc càng thấy mình giống như một người cha của Băng, còn Băng là con gái của ông ta.
Trên đời này, không có cặp vợ chồng nào kì lạ như ông ta và Băng.
Một người mặc dù tuổi không còn là thiếu nữ, cơ thể cũng đã trưởng thành nhưng tính cách thì vẫn mãi như một tiểu hài nhi.
Còn ông ta lại già trước tuổi, mặc dù mới có hơn ba mươi nhưng tính cách lại chín chắn và lạnh lùng giống như một ông lão bảy mươi tuổi.
Họ đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, đây là kiểu kết hôn theo quy luật bù trừ.
Mặc dù không muốn trở thành một tên nô dịch của vợ nhưng khi thấy vợ nhìn mình bằng ánh mắt hy vọng, lại thấy vợ ân mặc khêu gợi như thế này, ông ta làm sao có dũng khí để cho vợ gọi người khác lên giúp đỡ.
Cuối cùng ngậm bồ hòn làm ngọt, ông ta giúp Băng mở cửa.
Chỉ một cái hẩy nhẹ, cánh cửa tủ dễ dàng mở ra.
Băng kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn, Băng nhìn đến ngây dại, vỗ đầu mấy cái, Băng không hiểu vì sao cánh cửa lại được mở ra một cách dễ dàng như thế.

_Xong rồi chứ ?
Ông ta hờ hững hỏi.
Băng không trả lời ông ta, đẩy ông ta đứng gọn sang một bên, Băng bắt đầu động thủ.
Đến lượt Băng mở, Băng không tài nào mở được ra.
Trông điệu bộ nghiến răng, nghiến lợi của Băng, ông ta phì cười.
Nắm lấy tay Băng, ông ta nhẹ nhàng bảo.
_Cô mở như thế sẽ không mở được đâu.
_Nếu thế tôi phải làm thế nào ?
Băng nhìn ông ta bằng ánh mắt như đang dò hỏi.
Khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe không hiểu và cảm thấy kì quái của Băng, tự dưng tức giận và bực mình của ông ta tan đi mấy phần.
Ông ta kiên nhẫn giải thích cho Băng hiểu lý do vì sao.
Khi đã hiểu được rồi, Băng vỗ hai tay vào nhau, chân nhảy lên, Băng ôm chặt lấy ông ta, chiếc miệng nhỏ xinh còn hôn ông ta hai cái vào má.
Bỏ ông chồng đứng ngẩn ngơ, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng một chỗ.
Lấy một quần áo yêu thích và quen thuộc của mình, Băng phóng vào phòng tắm.
Thêm một lần nữa, ông ta không tự chủ được lại nở một nụ cười quyến rũ và khó hiểu của mình.

Nhớ rõ giờ này hôm qua, còn cùng ông ta ngắm hoàng hôn trên sân thượng, thay xong quần áo, Băng không thèm chú ý gì đến lời đe dọa của ông ta là không cho phép mình chạy nhảy mà phải đi đứng như một thục nữ.
Băng chạy thật nhanh ra khỏi phòng tắm, nắm lấy tay ông ta, miệng giục.
_Mau lên !
Ông ta cảm thấy kì quái nên hỏi.
_Đi đâu ?
_Lên sân thượng.

Vừa mới nghe, ông ta đã biết cô vợ muốn gì.
Trên môi ông ta nhẹ điểm một nụ cười.
_Cô đi một mình đi, tôi hơi mệt nên không có hứng thú ngắm hoàng hôn với cô.
Băng cau mày, miệng chu lên.
_Mệt ? Ông làm gì mà mệt ?
Ông ta bực mình nhìn Băng.
Cô vợ trẻ con này có hiểu là cả ngày hôm nay ông ta không được nghỉ ngơi một chút nào, vừa phải lo cho Băng, lại lo giải quyết công việc ở công ty, tuy không phải vận động tay chân nhiều nhưng vận động trí óc có khi còn mệt hơn dùng cơ bắp.
Ông ta không thèm bảo Băng câu nào mà từ từ gỡ tay Băng ra khỏi tay mình, ông ta định lấy quần áo sau đó đi tắm.
Băng đứng chắn trước mặt ông ta, miệng mỉm cười thật tươi, ánh mắt cầu khẩn nhìn ông ta, giọng nũng nịu van xin như một đứa trẻ đòi cha mua quà cho.
_Đi mà ! Làm ơn ! Một mình tôi ngắm hoàng hôn thì còn hứng thú gì nữa !
Để cho lời nói của mình thêm phần giá trị, Băng ôm lấy cánh tay ông ta, tặng ông ta nụ cười xinh đẹp và tươi tắn nhất của mình, Băng chớp mắt nhìn ông ta.
_Nếu ông cùng tôi đi lên sân thượng ngắm hoàng hôn, tôi sẽ nấu cơm tối cho ông ăn. Thế nào, ông đồng ý không ?
Nhớ lại mấy bán bún riêu mà mình được Băng nấu cho ăn vào buổi sáng và buổi trưa nay, không tự chủ được dạ dày ông ta bắt đầu sôi sục đòi ăn.
Cuối cùng vì cái dạ dày thân yêu của mình, ông ta đành phải nhượng bộ.
_Thôi được rồi. Đúng là mệt với cô.
_Thật chứ ?
Băng hào hứng kêu lên.
_Thật !
_Cảm ơn !
Băng vội lôi ông ta đi luôn.
Sức nhỏ bé của Băng làm sao lôi nổi một con sư tử như ông ta nếu như chân ông ta không chịu cất bước.
Cũng may Băng còn có khả năng để đem ra trao đổi với ông ta, nếu không, Băng đành tiu nghỉu đi ngắm hoàng hôn một mình hay chịu khó nằm im trên giường giận dỗi không thèm ăn cơm theo kiểu trẻ con.
Là một cô gái ham hoạt động, lại không phải là thục nữ nên mặc dù thân thể nhỏ bé nhưng Băng rất nhanh nhẹn và hoạt bát.
Chỉ một loáng Băng đã phóng lên được mấy bậc cầu thang, vừa chạy nhảy, Băng vừa hào hứng giục ông ta.
_Mau lên ! Nếu không mặt trời lại lặn mất bây giờ.
Thấy vợ tràn đầy sức sống và năng lượng, trên môi ông ta lại nở một nụ cười.
Có một cô vợ trẻ con và nghịch ngợm thật thú vị, lúc nào cũng được cười và cảm thấy thoải mái.

Mỗi lần cãi nhau, gây sự, hay làm một việc gì đó cùng với Băng, ông ta chưa bao giờ cảm hấy thanh thản và bình yên như thế.

Băng là một cô gái hồn nhiên, vô tư, tâm hồn trong sáng và thuần khiết, nên lời nói và hành động ngoài khiến người khác buồn cười và thả lỏng thân thể ra, không còn cảm giác nào khác.
Cả đời ông ta tranh đấu, và để phòng người khác hại mình, luôn phải vận dụng trí tuệ và tâm cơ để bảo vệ bản thân, nay lấy được một cô gái thuần khiết và trong sáng, ông ta mới hiểu mỹ vị của cuộc sống là gì.
Lên đến sân thượng, ông ta còn chưa kịp đặt chân lên sân thượng, Băng đã hét toáng lên.
_May quá ! Mặt Trời vẫn còn chưa lặn.
Nắm tay ông ta, Băng gấp gáp vừa đi vừa chạy, miệng vừa hối thúc nhanh lên.
Ông ta cảm thấy mình cũng háo hức giống như Băng.
Đây là lần đầu tiên ông ta mới có cảm giác hưng phấn và tràn đầy nhiệt huyết như thế này.
Trước đây, tuy đã từng lên đây ngắm mặt trời lặn không biết bao nhiêu lần, nhưng ông ta chưa từng cảm thấy vui, chưa từng cảm nhận được cái đẹp và ý nghĩa của cuộc sống.
Nay thấy cô vợ trẻ con hứng thú và vui sướng hét ầm lên, ông ta mới thấy rằng thật ra mình ngoài tiền bạc, công thành danh toại, mình chưa bao giờ biết tận hưởng niềm vui của cuộc sống.
Đứng vào vị trí ngày hôm qua, Băng đan năm ngón tay nhỏ xinh của mình vào năm ngón tay lạnh giá và cô đơn của ông ta, đầu dựa vào vai ông ta, mắt vui sướng nhìn cảnh mặt trời lặn, miệng cười thật tươi.
_Đẹp quá !
Băng hét to lên, tay trái không ngừng chỉ trỏ như một đứa trẻ con lần đầu tiên được bố mẹ cho đi ra ngoài khám phá những điều mới lạ của cuộc sống.
Xa xa một quả cầu rực lửa đang lặn dần về phía cuối chân Trời, những ánh đèn chập chờn mà Băng đã từng được thưởng thức và ngắm nhìn vào buổi chiều tối hôm qua lại xuất hiện.
Băng ngây người, lòng sảng khoái hát vang, trên miệng Băng không biết lúc nào đã hát một bài hát mà Băng yêu thích.
Bài hát rất phù hợp với tâm trạng hưng phấn và hạnh phúc của Băng lúc này.
Băng hát bằng cả trái tim và tấm lòng của mình.
Người ta nói một khi ai đó dùng trái tim và linh hồn của mình để cảm nhận mọi vật, cảm nhận mọi thứ, bao giờ con người cũng đạt được những thăng hoa và cảm xúc mà mình chưa từng có bao giờ.
Trong ánh nắng chập choạng sắp tắt, trong gió, trong hoa, hòa trong tiếng ca lời hát ngọt ngào đắm say của Băng, hòa trong cảnh vật rực rỡ sắc màu và đẹp đẽ của cảnh vật xung quanh, ông ta đang tan ra, đang bay, đang cảm thấy bao nhiêu phiền muộn trong lòng mình phút chốc tan biến, lúc này lòng ông ta hoàn toàn trống rỗng, ông ta quên mình là ai, quên hết những đau khổ và phiền muộn mà mình phải chịu đựng, cũng quên luôn những trách nhiệm vô hình và hữu hình mà mình phải đảm nhận.
Ông ta đã cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của nhân sinh, cảm nhận được cảnh đẹp, cảm nhận được những hương vị mới mà ông ta chưa từng được nếm trải.
Giờ phút này, ông ta muốn mình bị điên, bị khùng, muốn nghĩ rằng mình không nên để cho cô vợ trẻ con này ảnh hưởng đến mình, nhưng trái tim và lý trí của ông ta đang dần tách ra làm hai.
Có thể vĩnh viễn ông ta là người lạnh lùng và vô cảm, là người có thể dùng cái đầu lạnh của mình để giải quyết hết tất cả mọi việc.
Nhưng trái tim ông ta đã, đang và sẽ dành một chỗ trống cho Băng.
Ông ta không thể phủ nhận điều đó, cũng không thể chạy thoát vận mệnh của chính mình.
Ông ta phải học cách đón nhận và chấp nhận Băng bước vào cuộc đời mình, cũng như học cách điều khiển những cảm xúc không tên đang ồ ạt tràn vào suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận