Vì lo chị ấy bị ốm, hay bị ông bà kia đối xử không ra gì nên tôi đã cố gắng đi làm thuê, cố gắng dành dụm tiền để mua vé tàu.
Tôi đã đến thăm chị ấy sau một năm xa cách.
Nhìn tòa nhà sang trọng và cao cao trước mặt tôi hiểu ra rằng khoảng cách giữa hai chị em càng ngày càng xa.
Dù chỉ là con nuôi nhưng chị gái tôi là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, còn tôi vẫn chỉ là một con bé mồ côi không tiền, không nhà cửa, và không có gì cả.
Chị ấy không dám ra gặp tôi mà chỉ bảo người giúp việc ra nhắn với tôi rằng chị ấy vẫn khỏe, vẫn sống tốt, bảo tôi cứ yên tâm, và không cần phải đến tìm chị ấy nữa.
Ngay lúc ấy, tôi đã biết cánh cổng màu xanh nhạt kia đã vĩnh viễn chia lìa hai chị em chúng tôi.
Tôi không trách chị ấy vì giàu sang quên em gái, quên đi thân phận thật sự của mình.
Tôi ra về, lòng quặn đau, nước mắt dâng tràn.
Tôi tự hỏi, tôi đã làm gì sai, tại sao chị gái tôi lại tuyệt tình và lạnh lùng như thế ?
Từ lần đi thăm ấy, tôi không còn đến thăm chị ấy nữa, tôi tự nhủ với lòng rằng, chỉ cần chị ấy sống tốt, sống vui vẻ, tôi sẽ tha thứ cho chị ấy vì đã quên tôi, và cũng cầu chúc cho chị ấy được bình an.
Năm tháng thấm thoắt trôi qua đi, tôi nghe tin chị ấy lấy chồng.
Mặc dù chị ấy không cần đến sự có mặt của tôi trong ngày cưới, cũng không muốn nhìn thấy mặt tôi, nhưng tôi không thể không đến.
Tôi đã lén lút đứng ở đằng sau lễ đường, tôi muốn tận mắt chứng kiến ngày vui của chị gái mình.
Khi nhìn thấy ông mặt mày rạng rỡ, môi nở nụ cười hạnh phúc cùng chị gái tôi bước vào lễ đường, tôi đã biết chị gái tôi nhất định sẽ được hạnh phúc, được ông chăm sóc và bảo vệ suốt đời.
Lòng tôi thanh thản, tôi không còn mong muốn nào nữa.
Chị gái tôi không phải sống khổ sở như tôi, lại lấy được người mà mình yêu, tôi có thể yên tâm rời khỏi, yên tâm sống cho chính mình.
Tôi ngỡ tưởng rằng ông và chị gái tôi sẽ bách niên giai lão mà sống bên cạnh nhau, nhưng thật không ngờ, chị ấy lại bị tai nạn.
Ngày chị ấy mất, tôi đã khóc rất nhiều, đã gào khóc, đã gọi tên chị ấy đến khản cả cổ họng.
Chị ấy không nhớ đến tôi, cũng không quan tâm đến sự sống chết của tôi. Nhưng tôi không thể làm như thế, cũng không thể quên mình vẫn còn có một người chị gái.
Đứng từ xa, thấy ông mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo quỳ khóc bên linh cửu của chị ấy, tôi hiểu ông yêu chị ấy nhiều như thế nào, cũng biết rằng trong lòng ông, vĩnh viễn chỉ có mình chị ấy.
Tôi cũng yêu chị ấy, thương chị ấy, cũng mong chị ấy được sống hạnh phúc và vui vẻ, nhưng ông trời đã nỡ cướp mất chị ấy của tôi.
Là một người em gái, tôi cảm tạ ông, biết ơn ông, tôi đã từng mong có thể chia sẻ và có thể xóa tan đi một phần nỗi đau trong lòng ông.
Nhưng tôi đã sai rồi.
Yêu ông, thích ông là tôi không đúng, tôi chỉ đang tự lừa dối chính mình.
Ông không hề yêu tôi, cũng không hề thích tôi, người mà ông yêu, ông thích là chị gái Lã Thu Nguyệt của tôi.
Tôi vĩnh viễn và mãi mãi chỉ là người thế thân của chị ấy.
Năm ngày đã trôi qua, năm ngày được trọn vẹn làm một cô vợ nhỏ của ông.
Tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Mọi chuyện sớm muộn gì cũng phải kết thúc, sớm muộn gì chúng ta cũng phải nói câu tạm biệt nhau.
Tôi không muốn chia tay trong nước mắt, cũng không muốn lún quá sâu vào tình cảm của ông, cũng không muốn yêu ông quá nhiều, không muốn hy vọng vào tình cảm của ông để rồi phải thất vọng.
Ông hãy cứ yêu, cứ nhớ đến chị gái của tôi. Chỉ có chị ấy mới xứng với ông, mới là người cho ông trao cả con tim và tình yêu của mình.
Còn tôi, tôi chỉ là một bông hoa nhỏ ở bên vệ đường.
Tạm biệt ông, tạm biệt những ngày tháng sống trong mơ đã qua.
Chúng ta hãy ly hôn đi !
Tôi biết một người cao ngạo và lạnh lùng như ông sẽ không chấp nhận chia tay nhưng đó là giải pháp duy nhất, là con đường giải thoát cho chúng ta khỏi phải đau khổ và tự dằn vặt lẫn nhau.
Tôi xin ông, hãy làm theo yêu cầu này của tôi.
Xin ông đừng bắt tôi phải sống trong khổ đau, phải hận ông và căm ghét ông.
Tôi không muốn thay thế những kí ức ngọt ngào và hạnh phúc trong mấy ngày qua bằng cảm giác chán ghét và căm hận ông.
Hãy cho tôi nhớ về ông, yêu ông bằng ánh mắt, bằng nụ cười quyến rũ và mê say lòng người của ông.
Đừng đi tìm tôi, cũng đừng đảo lộn cuộc sống của chính mình vì tôi.
Tôi và ông thuộc hai thế giới khác nhau, chúng ta vốn không thể sống chung với nhau, cũng không thuộc về nhau.
Ông lấy tôi vì muốn trả thù, còn tôi vốn không có gì cho ông, ông nghĩ chúng ta còn lý do gì để níu kéo cuộc hôn nhân giả tạo này mãi hay sao ?
Là một người thông minh và hiểu biết chắc ông hiểu tôi đang nói đến vấn đề gì.
Tuy tôi không phải là người con gái ông yêu, cũng không phải là bạn của ông nhưng ông có thể nghe tôi khuyên ông vài câu được không ?
Ông hãy uống ít cà phê thôi, mỗi ngày ông chỉ nên muốn một tách cà phê vào buổi sáng và buổi tối trước trước khi đi ngủ.
Ông cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
Đừng chỉ biết đến có công việc mà quên mất mình cũng cần nghỉ ngơi và cần thư giãn đâu óc.
Tôi mong ông sớm tìm được người con gái có thể khiến cho ông thực sự rung động và thực sự yêu.
Cuối cùng tôi muốn nói với ông là tên thật của tôi không phải là Lâm Nhã Băng.
Từ lâu tôi đã đổi tên rồi, nên đăng kí kết hôn của chúng ta không thể coi là thật.
Ông đừng trách tôi, ngay từ đầu tôi biết ông lấy tôi vì ông muốn dùng tôi để thay thế cho chị gái tôi nên tôi phải dùng CMND cũ để đi đăng kí kết hôn với ông.
Ông đã hiểu rồi chứ, chúng ta không hề có giá trị pháp lý, cũng không phải là vợ chồng.
Trên giấy tờ, và pháp luật cũng không thể chứng minh ông là chồng của tôi.
Bây giờ ông có ép tôi ở lại bên ông cũng vô ích thôi.
Tiện thể, tôi cũng nói luôn cho ông biết.
Trường đại học mà ông cố tình muốn chuyển tôi đến học cũng không phải là trường học thật sự mà tôi đang học.
Thật ra tôi đã tốt nghiệp đại học năm tôi mười tám tuổi, tôi đã đi làm được hơn một năm nay rồi.
Ông nghĩ rằng có thể dùng cô bạn thân của tôi để khống chế tôi sao ?
Ông đã nhầm to rồi, cô bạn tôi là một cao thủ kiếm thuật, chẳng qua hai chúng tôi chỉ đang diễn với ông thế thôi.
Ông đừng hy vọng là có thể tìm được tôi hay đến những nơi mà ông cho rằng có thể tìm kiếm được một chút thông tin về tôi.
Tôi phải nói trước cho ông biết, ông càng cố càng thất vọng hơn mà thôi.
Ngay từ đầu chúng ta chỉ là đang diễn với nhau, chỉ là đang lừa dối lẫn nhau, nay có thể giải thoát cho nhau khỏi bể khổ, và có thể chấm dứt được chuyện này thì ông hãy cho nó qua luôn đi.
Chỉ có một điều tôi không ngờ được là tôi lại có tình cảm với ông.
Lẽ ra tôi sẽ không bỏ đi, không rời xa ông, nhưng tôi biết, ông vĩnh viễn không thể quên được chị gái tôi, biết ông lấy tôi chỉ vì muốn trả thù, muốn tôi thay thế chị ấy vì tôi là chị em sinh đôi với chị ấy nên tôi phải ra đi, phải rời xa ông.
Tôi không có niềm tin, không có dũng khí là có thể khiến ông yêu tôi, chấp nhận tôi vì tôi là chính tôi nên tôi đã sớm đoán ra được đến một lúc nào đó tôi sẽ phải ra đi.
Ra đi vội vàng thế này, tôi rất đau khổ nhưng không còn cách nào khác.
Chiều tối hôm qua, tôi đã nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện giữa ông và Lý Mộ Hương.
Lúc đó tôi đã rơi lệ, đã muốn xông vào đánh ông một trận, nhưng tôi đã cố kìm nén để không làm thế.
Coi như buổi tôi hôm qua là lần đầu tiên tôi pha rượu cho ông uống, cũng là lần cuối cùng.
Khi uống ly rượu do tôi pha, ông có cảm nhận gì không ?
Ly rượu ấy là tình cảm của tôi dành cho ông.
Hy vọng mai sau lúc nào buồn và cô đơn, ông vẫn còn nhớ đến tôi, nhớ đến một cô gái được ông lấy về, được ông ban ột chút tình cảm.
Đối với tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ông.
Ông yên tâm, mặc dù tôi ra đi không một lời từ biệt nhưng tôi cũng không quên là tôi nợ tiền ông.
Bên cạnh bức thư này là một tờ ngân phiếu hai trăm triệu.
Hy vọng là tôi đã trả đủ ông số tiền mà ông muốn tôi phải trả cho ông.
Tạm biệt ông.”
Ông ta ngồi ngây như một xác chết.
Cứ ngỡ tưởng rằng, chính mình là người có thể điều khiển được Băng nhưng thật không ngờ Băng mới là người làm chủ trò chơi.
Càng ngày ông ta càng không hiểu Băng là ai ?
Tại sao mọi việc Băng đều biết hết ?
Và tại sao mặc dù biết mình đang bị lợi dụng Băng vẫn chấp nhận lấy mình ?
Ông ta cầm tờ phong bì màu trắng bên cạnh, tờ ngân phiếu hai trăm triệu đập vào mắt ông ta chẳng khác gì lấy dao đâm vào tim ông ta.
Ông ta đã thua, thua hoàn toàn rồi.
Băng tuyệt đối không phải là một cô gái không có tiền, mà ngược lại Băng có rất nhiều tiền.
Bây giờ ông ta mới hiểu, lý do vì sao mặc dù không biết uống cà phê, không biết uống rượu mà Băng vẫn pha được một cà phê, pha chế được một rượu ngon và hấp dẫn như thế.
Ông ta cũng giải thích được luôn lý do vì sao Băng có thể thông thạo hiểu về kiến trúc, có thể nói và dịch lưu loát tiếng Ý.
Tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi ?
Băng tuyệt đối không phải đang học ở trong nước, vì Việt nam không có vượt rào theo kiểu này, nếu có ông ta đã sớm biết, và lôi về công ty ông ta làm việc rồi.
Thẫn thờ, kinh ngạc, bị sốc, bị khủng hoảng, phẫn nộ, tức giận, hốt hoảng, lo sợ, bao nhiêu cảm xúc dồn nén lại thành một mớ hỗn độn trong lòng ông ta.
Lần đầu tiên ông ta mới nếm mùi cảm giác bị sỏ mũi và đem ra làm trò hề là gì ?