Tu viện đã được xây dựng và tồn tại được hơn hai mươi năm, trải qua nhiều lần tu sửa nên vẫn còn vững vàng cho đến ngày hôm nay.
Xung quanh được rào bằng một tường bao loan màu trắng.
Bên trong tu viện là những hàng cau thẳng hàng, những khóm cây, khóm hoa được trồng theo hàng, theo một quy tắc nhất định.
Tu viện có thể nói là xanh sạch đẹp, không khí thoáng mát và dễ chịu.
Hoa cau rơi rải rác trên nền gạch.
Nhìn những khóm hoa cúc, hoa mười giờ đang rung rinh trong nắng, trong gió, Phúc có cảm tưởng mình đang được gột rửa sạch bụi trần ra khỏi cơ thể, đang được thanh tịnh.
Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện và gọi nhau í ới của bọn trẻ làm không khí vốn yên tĩnh và bình yên trong tu viện bỗng chốc tràn đầy sinh khí và sức sống.
Có một đứa bé hơn mười tuổi chạy về phía Phúc, một đứa bé gái hơn tám tuổi đang đuổi theo thằng bé.
Thằng bé liền núp ngay sau lưng Phúc, miệng suỵt nhỏ như thầm bảo Phúc hãy đứng yên.
Mặc dù không hiểu thằng bé định làm gì nhưng Phúc cũng đứng yên theo lời của thằng bé.
Một lúc sau, cô bé đuổi ra đến nơi.
Mắt dáo dác ngó xung quanh, cô bé đang tìm thằng bé đang núp phía sau lưng Phúc.
Phúc phì cười vì không ngờ mình lại tham gia vào trò chơi của trẻ con.
Con bé tròn xoe mắt nhìn Phúc, nó tò mò hỏi.
_Chú có thấy một thằng bé có nước da bánh mật chạy qua đây không ?
Phúc thấy bàn tay thằng bé đang bấu chặt lấy vạt áo phía sau lưng mình.
Hình như thằng bé đang sợ Phúc sẽ khai ra là nó đang đứng ở phía sau lưng mình.
Phúc kêu khổ.
Nếu nói là không biết, hóa ra Phúc đang dạy bọn trẻ nói dối, còn nếu nói là biết nhất định thằng bé sẽ giận mình.
Phúc không biết nên làm thế nào cho phải ?
_Kìa chú ! Sao chú không trả lời cháu ?
Con bé bắt đầu sốt ruột.
Thở hắt ra một hơi, Phúc tự an ủi rằng dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi trẻ con nên không cần phải câu nệ tiểu tiết quá.
_Chú thấy cậu bé chạy ra đằng kia rồi.
Phúc dơ tay lên rồi chỉ đại về một góc của tu viện.
Con bé cười toe toét.
Trước khi chạy đi tìm cậu bé kia, con bé tặng cho Phúc một nụ cười thật dễ thương, kèm theo một câu cảm ơn thật đáng yêu.
_Cảm ơn chú !
Nói xong con bé chạy biến đi.
Phúc gãi đầu.
Phúc cảm thấy có lỗi với cô bé đáng yêu đó. Chỉ vì bao che cậu bé, Phúc đã trở thành một kẻ nói dối.
Cô bé vừa chạy khuất sau một gốc cây, cậu bé lập tức rời khỏi chỗ nấp phía sau lưng Phúc.
Cậu bé mỉm cười sung sướng và nhìn Phúc bằng ánh mắt biết ơn.
Khi bắt gặp ánh mắt của cậu bé, Phúc thấy coi như mình đã không làm việc xấu vì cô bé kia và cậu bé này đều rất đáng yêu.
_Chú đến đây tìm người thân à ?
Cậu bé nhìn Phúc bằng ánh mắt quan sát và đánh giá.
_Cháu có biết phòng của mẹ bề trên ở đâu không ?
Phúc dịu dàng hỏi thằng bé.
Tuy dùng giọng nói này để hỏi một đứa trẻ con thì hơi kì nhưng vì đang cần biết mẹ bề trên ở đâu nên Phúc phải lịch sự, phải xuống giọng năn nỉ thằng bé.
Trẻ con tuy dễ giận rồi lại quên nhưng không nên chọc giận bọn trẻ nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
_Chú tìm mẹ bề trên làm gì ?
Thằng bé bắt đầu lên giọng chủ nhà.
_Chú muốn hỏi mẹ bề trên về cô Lâm Nhã Băng.
_À, chị Lâm Nhã Băng. Chú có quen chị ấy sao ?
Khi nghe Phúc nhắc về Lâm Nhã Băng, mắt thằng bé sáng lên, mặt háo hức nhìn Phúc.
Phúc thấy nhất định bọn trẻ trong tu viện đứa nào cũng rất thích Băng.
Tính cách hồn nhiên, ngây thơ, và trong sáng của Băng cũng không khác gì bọn trẻ ở đây.
_Có. Chú có biết cô ấy.
Thấy Phúc quen biết Băng, lại ăn nói và ăn mặc lịch sự, thằng bé nhiệt tình chỉ phòng của mẹ bề trên cho Phúc.
_Chú cứ đi thẳng, đến gốc cây cau thứ ba ở bên phải, chú đi thêm hai mét nữa là tới.
_Cảm ơn cháu.
Phúc cúi xuống xoa đầu thằng bé, tặng cho thằng bé nụ cười cám ơn của mình, Phúc rời đi.
Đi theo hướng của thằng bé chỉ, Phúc dễ dàng tìm được phòng của mẹ bề trên.
Đây là phòng chung nên không có đóng cửa.
Phúc ngõ nhẹ vào cánh cửa.
Mẹ bề trên đang ngồi trên bàn, tay cầm một cuốn sách mỏng, mắt chăm chú đọc từng trang sách.
Nghe tiếng gõ cửa, mẹ ngẩng mặt nhìn Phúc.
_Mời vào.
Mẹ bề trên hiền từ nhìn Phúc.
Mặc dù không tin có thần thánh, không tin có chúa ở trên đời, nhưng khi nhìn vào mắt mẹ, Phúc tưởng mình đang gặp một vị thánh sống.
Đôi mắt mẹ bề trên thật hiền, thật phúc hậu.
Mẹ năm nay hơn sáu mươi tuổi, dáng người cao gầy, làn da rám nắng, trông mẹ rất khỏe mạnh.
Phúc tưởng một người suốt ngày ở trong nhà đọc kinh cầu nguyện phải có làn da trắng bệch, nhưng khi gặp mẹ bề trên, Phúc phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Đặt cuốn sách xuống bàn, rót nước mời Phúc, mẹ bề trên mỉm cười hỏi.
_Con tìm ta có việc gì không ?
Cách xưng hô của mẹ bề trên rất tự nhiên.
Phúc cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với mẹ.
Đón ly nước trên tay mẹ, Phúc nhấp một ngụm.
_Con đến đây tìm Lâm Nhã Băng.
_Con quen cô ấy ?
_Cô ấy là vợ của sếp con.
Mẹ bề trên không hề kinh ngạc một chút nào, mà hình như mẹ đã biết được chuyện gì rồi.
Dù không được sắc bén và có thể nhìn thấu được tâm tư người khác như ông ta nhưng ba năm đi theo ông ta, kinh nghiệm và khả năng quan sát của Phúc cũng khá dần lên.
Vừa nhìn thấy biểu hiện bình thản trên mặt của mẹ bề trên, Phúc đoán nhất định Băng đã nói ẹ bề trên biết chuyện mình đã đi lấy chồng.
_Mẹ biết cô ấy bây giờ đang ở đâu không ?
Mẹ bề trên nhấm một ngụm nước trà.
Uống xong, mẹ bề trên đặt ly nước xuống bàn.
_Xin lỗi nhưng chuyện này ta không thể giúp con. Chuyện tình cảm của cả hai hãy để cho họ tự giải quyết với nhau.
Phúc thất vọng, mắt nhìn mẹ bề trên bằng ánh mắt cầu xin và van nài.
_Mẹ làm ơn, anh ấy đã đi tìm Băng ở khắp mọi nơi, hiện giờ anh ấy đang đau khổ, đang quẫn trí, nếu không sớm tìm được Băng con sợ anh ấy sẽ nhanh chóng suy sụp.
Thay vì trả lời Phúc, mẹ bề trên đưa cho Phúc một phong thư.
_Đây là phong thư mà Băng dặn ta đưa cho người đến đây tìm hiểu thông tin về cô ấy, con hãy đưa phong thư này cho Hoàng Trọng Quân, khi đọc xong, chắc cậu ta sẽ biết phải làm gì.
Mẹ bề trên khuyên bảo Phúc.
_Từ lần sau con cũng không cần phải nhọc công đến đây tìm ta nữa. Chuyện tình cảm giữa con người với con người còn cần phải có một chữ duyên, nên không thể cưỡng cầu mà được. Trong trái tim của Hoàng Trọng Quân vẫn chưa thể xác định được là có thật sự yêu Băng không, nên hãy để cho thời gian trả lời cho họ. Nhiều khi chính khoảng cách sẽ giúp cho họ hiểu và trân trọng nhau hơn. Nhắn lại với Hoàng Trọng Quân rằng, đừng đi tìm cô ấy nữa, vì một khi cô ấy đã muốn đi thì dù có tìm được, cô ấy cũng sẽ trốn đi. Giữ được thân thể một người rất dễ, nhưng có thể khiến cho người đó chấp nhận ở bên cạnh mình cả đời, và chấp nhận yêu mình mới khó.
Nói xong mấy lời từ đáy lòng, mẹ bề trên không nói thêm một lời nào nữa.
Cầm cuốn sách đang đọc dang dở ở dưới bàn lên, mẹ bắt đầu đọc.
Phúc ngẫm nghĩ lại lời nói của mẹ bề trên, Phúc thấy mẹ nói không hề sai.
Phúc cũng mong Băng sớm quay lại, mong cả hai không còn tự làm khổ và dày vò nhau nữa.
Ngồi một lúc, cúi đầu chào mẹ bề trên, cầm phong thư, Phúc lững thững ra về.
Tuy rằng không hỏi được nơi ở của Băng, không biết Băng đã đi đâu, về đâu, không biết Băng thật sự là ai nhưng Phúc đã mang được đáp án về cho ông ta, coi như Phúc đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.
Đáp án mà Băng gửi cho ông ta chỉ là một tờ giấy trắng màu hồng nhạt, mùi nước hoa trên tờ giấy cũng giống như mùi thơm trên tóc và trên cơ thể Băng.
Ở giữa tờ giấy, Băng chỉ ghi duy nhất một dấu hỏi chấm.
Băng không khuyên ông ta có nên đi tìm mình hay không, cũng không nói cho ông ta biết mình là ai, đang ở đâu và đang làm gì ?
Tất cả chỉ có duy nhất một dấu hỏi chấm giống như đang thách thức ông ta và cho ông ta quyền lựa chọn từ bỏ hay tiếp tục đi tìm mình.
Băng không phải là một cô gái có đầu óc đơn giản.
Băng quá thông minh và quá khôn ngoan.
Băng đã dùng chính cách thức của ông ta để đố lại ông ta.
Nhớ mỗi lần nói chuyện với ông ta, ông ta luôn trả lời hai câu sau đó hỏi vặn lại người khác.
Băng đã dùng dấu hỏi chấm đầy bí ẩn và thách thức này làm đáp án cho ông ta.
Ông ta đã thua, thua hoàn toàn rồi.
Băng không chỉ xứng đáng làm tri kỉ, làm đối thủ, mà còn xứng đáng làm người vợ có một không hai của ông ta.
Có được một cô vợ thông minh và lanh lợi như thế này, ông ta làm sao dám buông tay để cho người khác cuỗm mất.
Bằng mọi giá, bằng mọi cách, ông ta nhất định phải tìm bằng được Băng.
Ông ta không quan tâm Băng có chấp nhận lời xin lỗi của ông ta không, có chấp nhận làm vợ và yêu ông ta không ? Ông ta phải giữ chặt lấy Băng, và giam giữ Băng ở bên cạnh mình suốt đời.
Lòng đã quyết, ý đã định, ông ta nắm chặt lấy tờ giấy đáp án của Băng trong tay.
_Lâm Nhã Băng ! Cô hãy chờ đấy ! Khi nào tìm được cô, chính tay tôi sẽ xử cô, sẽ dạy và giáo huấn cô, sẽ biến cô thành một người vợ ngoan ngoãn và biết nghe lời.
Tờ giấy bị ông ta vò nát nên trông rất thảm hại.
Giống như hai bức thư và tờ ngân phiếu trị giá hai trăm triệu kia, ông ta muốn xé nát, nhưng ngay sau đó, cố trấn tĩnh, ông ta ngồi xuống, đặt tờ giấy xuống bàn, ông ta cẩn thận vuốt tờ giấy cho thật thẳng, gấp lại theo vết gấp của Băng, ông ta đút lại vào phong bì.
Đút phong thư vào túi áo khoác, ông ta tự nói với lòng.
Lần này, dù có phải đuổi theo Băng đến tận chân trời góc bể, ông ta cũng nhất định phải tìm ra Băng.
Kiếp này, đời này, vị trí bà chủ trong ngôi nhà, trong trái tim ông ta, ngoài Băng ra ông ta nhất định sẽ không chọn bất kì một ai khác.
Đúng ! Ông ta đã làm theo tiếng gọi của con tim mình.
Không một ngày nào, một phút nào, một giây nào ông ta không đi tìm Băng, nhưng đáng tiếc ông ta vẫn không tìm được Băng.
Đầu tiên ông ta cố gắng hết sức, dùng hết khả năng nói chuyện và thuyết phục của mình để cầu xin mẹ bề trên nói cho ông ta biết Băng đang ở đâu.
Lúc đầu, mẹ bề trên không nói, ông ta phải mất gần sáu tháng, mẹ bề trên mới siêu lòng nói cho ông ta biết.
Khi biết được rằng Băng đang ở Úc, đang ở với bố mẹ Hoa, ông ta mừng rỡ vội mua ngay vé máy bay rồi bay sang tìm Băng.
Nhưng cũng giống như lần trước, ông ta đã chậm một bước, khi ông ta sang tìm, Băng đã không còn sống cùng với nhà họ Phan nữa.
Ông ta có hỏi họ, nhưng họ cũng không biết Băng đang ở đâu, đang làm gì ?
Điều khiến ông ta cảm thấy đau khổ nhất là ngay cả cô bạn thân Hoa, và cậu em trai dễ thương Trọng Sinh cũng không biết Băng đang ở đâu.