Định Mệnh Trái Ngang

Đứng bên cạnh ông ta, tay chạm nhẹ vào những cánh hoa, môi nở một nụ cười hạnh phúc và vui vẻ, Băng dịu dàng hỏi.
_Ông đang nghĩ gì thế ?
Ông ta đang chìm đắm vào thế giới riêng tư của mình nên không hay người con gái mà mình ngày nhớ, đêm mong đang đứng ở bên cạnh.
Thấy ông ta chỉ đứng lặng nhìn mấy lọ hoa hồng như một kẻ mất hồn, Băng đau xót ngắm nhìn kĩ khuôn mặt của ông ta.
So với hai năm trước, ông ta gầy đi nhiều quá, khuôn mặt đã không còn tươi thắm, ánh mắt đã không còn linh hoạt như trước.
Nhìn ông ta giống như một người bị mắc bệnh u uất lâu ngày, một người không bao giờ cười, cũng không bao giờ được sưởi nắng.
Băng rơi lệ.
Hai năm qua, Băng biết ông ta đã đi tìm mình, cũng hiểu được tình cảm của ông ta dành ình là gì ?
Băng hạnh phúc, và vui sướng khi biết ông ta thực sự có tình cảm với mình, cũng nhớ mình và cũng yêu mình.
Lẽ ra Băng đã xuất hiện sớm hơn, cũng muốn quay về bên cạnh ông ta sớm hơn.
Nhưng cuộc sống có nhiều chuyện đôi khi không xảy ra theo ước nguyện.
Băng phải nén lòng nhớ thương, nén nỗi đau của mình lại để tiếp tục kiên trì hoàn thành cho xong mục tiêu của mình.
Khi đã làm được rồi, ngày hôm nay, Băng mới dám xuất hiện trước mặt ông ta, dám cùng ông ta so tài trên thương trường.
Băng là một cô gái hiếu thắng, lại có lòng tự trọng cao nên Băng nhất quyết phải làm được một thứ gì đó để xứng đáng với ông ta.
Băng nhất định không chịu thua và không chịu lép vế ông ta.
Trong cuộc chiến tình cảm hay trên thương trường, Băng đều muốn công bằng.
Mặc kệ mọi người ở trong phòng, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Băng chạm nhẹ vào má ông ta, nhìn ông ta bằng ánh mắt yêu thương nồng cháy và đắm say, Băng thì thầm gọi tên ông ta.
_Hoàng Trọng Quân !
Lúc này ông ta mới giật mình, mới ngước nhìn người con gái đang đứng trước mắt mình.
Trong vòng hai giây, ông ta hóa đá, mắt ông ta đục ngàu, mặt tái nhợt, ông ta thấy lồng ngực mình co thắt lại, ông ta không thở nổi.

Lâm Nhã Băng !
Cuối cùng ông ta cũng tìm được người con gái khiến cho ông ta phát điên vì yêu, vì nhớ thương.
Ông ta im lặng không nói gì, bàn tay buông thõng.
Ông ta không dám tin đây là sự thật, không dám nghĩ rằng Băng đang thực sự hiện diện trước mắt mình.
Hai năm qua, ông ta đã mơ tưởng, đã gọi thầm tên Băng hằng đêm.

Hình bóng của Băng đã khắc sâu vào trong trái tim ông ta.
Băng đã khiến cho ông ta ăn không ngon, ngủ không được, thậm chí có nhiều lúc ông ta ước mình chết đi, ước mình không còn tồn tại ở trên đời này nữa.
Chỉ có năm ngày sống bên nhau, năm ngày ngắn ngủi, ông ta đã phải đánh đổi hai năm cuộc đời sống mà như đã chết, sống mà tưởng mình sắp hóa điên, sắp nổ tung vì nhớ thương, hối hận và đau khổ.
Hai năm qua ông ta đã nhận ra một điều tình cảm mà ông ta dành cho Lã Thu Nguyệt tuyệt đối không phải là tình yêu, nếu Lã Thu Nguyệt không chết cũng chưa chắc ông ta đã thực sự có được hạnh phúc, và trọn vẹn trao cả trái tim mình cho cô ấy.
Chỉ có Băng mới khiến cho ông ta sống khổ sống sở thế này.
Ông ta hận Băng, căm ghét Băng, muốn giết chết Băng
Băng có biết ông ta đau khổ, ông ta sống hai năm trong bóng tối, trong dằn vặt, trong nhớ thương Băng nhiều như thế nào không ?
Ông ta cứ ngây người, cứ ngẩn ngơ mà ngắm Băng.
Ngay lúc này, ông ta tưởng rằng mình thực sự đã chết, đã không còn tồn tại, đã hoàn toàn biến mất.
Cảm giác của ông ta lúc này là mãn nguyện, là hạnh phúc, là muốn giải thoát cho chính mình ra khỏi bể khổ.
Mắt ông ta đỏ hoe, mặt ông ta dần có sinh khí, tay ông ta từ từ nâng lên, ông ta chạm nhẹ vào má Băng.
Băng vừa khóc vừa cười.
_Ông chồng ngốc ! Tại sao lại không nói gì ?
Lúc này ngoài Băng ra ông ta không chú ý đến ai, cũng không quan tâm đến bất cứ vấn đề gì, ông ta chỉ biết người con gái mà ông ta yêu đã về rồi, đã chịu xuất hiện trước mặt ông ta.

Bây giờ dù có bảo ông ta chết, ông ta cũng mãn nguyện.
Khi cảm nhận được làn da mịn màng, cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập trong trái tim Băng, ông ta mới tỉnh táo lại dần dần.
Bàn tay ông ta vuốt ve má Băng, mũi Băng, mắt Băng, môi Băng.
Khi chạm vào đôi môi mọng đỏ và mềm mại của Băng, bất giác bàn tay ông ta run run giữ nguyên không di chuyển.
Từ đầu đến cuối, ông ta không nói một câu, mắt ông ta nhìn Băng không rời.
Ánh mắt ông ta ngập tràn si mê, ngưỡng mộ, âu yếm và bối rối.
Nhìn vào ánh mắt của ông ta, Băng biết cho đến tận lúc này, ông ta vẫn không dám tin là mình đang đứng trước mặt ông ta.
_Anh nói gì đi chứ ?
Băng run giọng hỏi.

Ông ta ôm chầm lấy Băng, vòng eo của Băng bị siết chặt.
Nhân viên hai bên công ty kinh ngạc nhìn cả hai.
Họ sửng sốt không dám tin là Tổng giám đốc Hoàng thị và chủ tịch tập đoàn Đào Thị có tình cảm với nhau.
Nếu chuyện này là thật, dự án lần này sẽ dễ dàng được giải quyết.
Băng bị ông ta ôm đến nghẹt thở.
Băng hung hăng đánh vào lưng ông ta.
_Buông ra ! Ông định giết người hả ?
Băng càng nói, ông ta càng ôm chặt.
Băng cảm tưởng mình sắp bị ông ta làm cho ngất xỉu vì thiếu ô xy, ông ta mới chịu buông ra.

Băng chưa kịp nói được câu nào, môi của Băng bị môi của ông ta chiếm giữ.
Nhân viên của hai công ty một lần nữa lại há hốc mồm nhìn cả hai.
Họ không ngờ vị lãnh đạo của hai bên lại tự nhiên hôn nhau trước mặt họ như thể họ là không khí, hay không hề tồn tại.
Kiểu này, xem ra cả hai đã yêu nhau quá sâu đậm nên mới không kìm nén được như thế.
Băng đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Băng tưởng rằng sau khi thảo luận và kí kết xong hợp đồng, cả hai mới nói chuyện với nhau, nào ngờ ông ta lại hôn mình trước mặt bao nhiêu người thế này.
Sử dụng móng vuốt mèo cào của mình, Băng đấm lung tung vào người ông ta.
Vô ích, ông ta vẫn kiên trì không chịu buông Băng ra, mà nụ hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt, càng cuồng nhiệt.
Đấm đá ông ta một lúc, Băng không còn sức để mà phản kháng nữa, Băng đã bị ông ta hút cạn hết tất cả sinh lực.
Nụ hôn sau hai năm, hai năm ông mới được chạm vào Băng.
Ông ta muốn trút tất cả nhớ thương, giận hờn, đau khổ lên môi Băng.
Bao nhiêu cảm xúc trong ông ta như thác nước vỡ bờ, ông ta không muốn kìm nén nữa mà muốn trút hết tất cả ra, muốn Băng phải gánh hậu quả do hành động bỏ trốn của mình gây ra.
Ông ta hôn Băng cuồng nhiệt quá đến nỗi khi ông ta buông Băng ra, Băng đứng không còn vững nữa, đầu óc Băng ngu ngơ, lúc này Băng không thể suy nghĩ được gì, cũng không còn khả năng để đàm phán với ông ta.
Xem ra Băng đã phải nhận thua rồi.
Bây giờ Băng giống như một con thỏ con tự đem dâng nạp chính mình cho sư tử ăn thịt nên không thể chạy thoát.
Từ lúc Băng bỏ trốn, ông ta đã thề với lòng rằng chỉ cần tìm thấy Băng thì dù có phải dùng bất cứ cách nào ông ta cũng phải giữ bằng được Băng ở bên cạnh mình.
Vác Băng trên vai, ông ta bảo mấy nhân viên thuộc hai công ty.
_Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút. Lúc nữa chúng tôi sẽ quay lại.
Mấy người kia bị cả hai làm cho sốc quá nên họ vẫn còn bàng hoàng, vẫn còn làm cho điên điên khùng khùng.
Cánh cửa được Phúc mở ra cho ông ta vác Băng ra ngoài.
Phúc mừng cho sếp, đã vất vả đi tìm Băng hai năm nay, bây giờ mới thấy, Phúc hy vọng lần này cả hai sẽ biết trân trọng những gì mà họ đang có, hy vọng họ không làm khổ và dằn vặt nhau như hai năm qua nữa.
Tuy đầu óc trống rỗng và rối loạn nhưng chỉ cần nhìn sơ vào căn phòng, ông ta cũng đoán được một phần nào.
Nhớ lại tờ ngân phiếu trị giá hai trăm triệu do Băng để lại, ông ta đoán thân phận của Băng không hề nhỏ.
Hôm nay Băng lại xuất hiện ở đây, dù Băng không phải là cháu gái của chủ tịch Đào cũng là một người giữ chức vụ cao trong tập đoàn.

Chiếc ghế chủ tịch do một cô gái hơn hai mươi tuổi đảm nhận ?
Càng nghĩ ông ta càng phát điên lên.
Không cần phải đoán nhiều nữa, ông ta cũng biết người con gái đó nhất định là Băng.
Băng vừa tức vừa thẹn, tay chân đấm đá liên tục vào người ông ta như một đứa trẻ con.
_Mau thả tôi xuống ! Ông có biết ông đang làm gì không ?
Nhân viên canh gác cửa kinh ngạc nhìn cả hai.
Dù biết ông ta đáng sợ như thế nào, nhưng vì hai người diễn cảnh sống động và kì lạ quá nên họ phải đờ đẫn ra mà nhìn.
Ông ta không thèm bảo Băng câu nào, cũng không có ý định buông Băng xuống và thả cho Băng đi.
Phải khổ cực tìm Băng trong hai năm qua, lần này tìm được ông ta không dại gì mà để cho Băng đi.
_Còn phòng trống nào không ?

Ông ta hỏi một nhân viên trực ở quầy lễ tân.
Cô nhân viên đỏ bừng mặt khi thấy Tổng giám đốc Hoàng Thị vác vai chủ tịch của mình.
_Dạ, còn sáu phòng thượng hạng ở lầu năm.
_Mau lấy cho tôi một phòng.
_Vâng, thưa ông .
Ông ta lạnh lùng đứng chờ cô nhân viên đưa chìa khóa phòng ình.
Mặt Băng càng lúc càng đỏ bừng.
Chúa ơi !
Hai nhân vật quan trọng của hai tập đoàn đi thuê phòng trước bao nhiêu con mắt thế này.
Băng ôm lấy má, quá xấu hổ, Băng lại hung hăng đánh mạnh vào người ông ta.
Nhưng hình như người ông ta làm bằng sắt thép nên không có cảm giác gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận