Ông ta là người có tính cách sở hữu mạnh, khi đã yêu ai rồi, ông ta yêu cầu người con gái ấy phải tuyệt đối yêu ông ta.
Chỉ đáng tiếc một điều là hạnh phúc mà ông ta mới được nếm trải chưa được mấy ngày, ông ta đã vĩnh viễn mất đi người con gái ấy chỉ vì một trận cãi nhau, chỉ vì một sự thật phũ phàng mà ông ta mới phát hiện ra.
Ông ta đã hối hận, đã dày vò mình rất nhiều.
Lẽ ra ông ta không nên trách mắng chị gái Băng, cũng không nên bỏ đi mấy ngày để rồi khi trở về ông ta nhận được một tin đau đớn và khủng khiếp là vợ mình đã bị tai nạn giao thông.
Ông ta chỉ kịp chạy vào bệnh nhìn mặt vợ mình lần cuối.
Cô ấy đã nắm chặt lấy tay ông ta, mỉm cười yếu ớt, rồi mãi mãi lìa xa khỏi ông ta.
Ông ta đã gào khóc, đã gọi tên cô ấy, đã khóc rất nhiều, cũng đã đau khổ rất nhiều.
Một tháng sau cái chết của cô ấy, ông ta không thể ăn, cũng không thể ngủ, hàng ngày ông ta giống như một cái bóng, giống như một cái xác, ông ta tự nhốt mình ở trong phòng, ngay cả công việc cũng không khiến ông ta vui lên hay muốn rời khỏi nhà.
Cái cảm giác đau khổ tột cùng ấy đã cho ông ta lầm tưởng rằng, chỉ có mình cô ấy mới là người con gái cho ông ta yêu suốt đời.
Nhưng sau khi gặp Băng, và yêu Băng, ông ta nhận ra rằng thật ra đó là cảm giác hối hận, tự dằn vặt xen lẫn cảm giác tiếc nuối và mất mát nên ông ta đã tự lừa dối chính mình.
Trái tim của con người rất kì diệu, dù có đau khổ nhiều như thế nào chỉ cần mở rộng lòng mình và chấp nhận đón nhận tình cảm của người khác, sẽ nhận ra rằng trên đời này không có con đường nào dẫn đến ngõ cụt, mà vẫn luôn có một cánh cửa khác mở ra khi có một cánh cửa đóng lại.
Ông ta yêu cả hai chị em Băng.
Hai chị em đều khiến ông ta rung động, khiến ông ta tương tư và mơ tưởng hằng đêm.
Trước đây là chị gái của Băng lừa dối ông ta, còn nay ông ta là người lừa dối Băng.
Nếu nói rằng Băng là nạn nhân của ông ta thì hoàn toàn không đúng, vì ngay từ đầu Băng đã biết là ông ta đang lừa dối mình.
Trong trò chơi này cả hai đều là nạn nhân, cũng đều là thủ phạm.
Họ dám đem ái tình ra để đùa giỡn nên mới tự làm khổ chính mình.
Nhìn Băng bằng ánh mắt đau khổ, buồn chán và cô đơn, ông ta đã trút mọi nhớ thương và sầu hận qua ánh mắt cho Băng hiểu tình cảm của ông ta trong hai năm qua.
Băng không thể chịu đựng được ánh mắt vô hồn và thiếu sức sống của ta.
Ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của ông ta, mắt nhòe nhoẹt nước, Băng dịu dàng hỏi.
_Sao anh không nói gì ?
_Em thật sự là cháu gái của chủ tịch Đào ?
Ông ta vô thức lên tiếng.
Hình như lúc này linh hồn và tâm chí của ông ta đều đã bay theo gió theo mây rồi, ông ta đang đau khổ tột cùng.
Cảm giác mình không thể có được Băng, không thể sở hữu được Băng khiến ông ta không thể thở được.
Ngay lúc này ông ta muốn mình biến mất, biến mất vĩnh viễn.
Ông ta đã thấu hiểu được cảm giác đau là gì, nhớ thương và bất lực là gì ?
Một cô gái thông minh và có tất cả như Băng liệu có chấp nhận ở bên cạnh ông ta cả đời, có chấp nhận để cho ông ta điều khiển ?
Bằng vào tính cách cao ngạo và hiếu thắng hàng ngày của mình, ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để biến Băng thành của mình bằng được.
Nhưng ông ta không muốn Băng hận mình, không muốn lần này, Băng sẽ bỏ đi và không bao giờ còn muốn quay về bên cạnh mình nữa.
Rút cuộc, ông ta phải làm sao cho vẹn toàn cả đôi đường đây ?
Thấy ông ta cứ ngơ ngẩn, đăm đăm nhìn mình bằng ánh mắt lạc lõng và cô đơn mà không chịu nói gì, Băng bắt đầu lo sợ.
_Anh đang giận em đúng không ?
Băng vuốt nhẹ lên má ông ta.
_Anh đừng giận em nữa, em hứa từ bây giờ trở đi có chuyện gì em cũng nói cho anh biết.
Cầm chặt lấy tay Băng, ông ta vội hỏi.
_Em nói rằng từ nay về sau em sẽ không rời xa anh nữa ?
Băng vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
Ông ta bực mình.
_Ý của em là gì ?
Băng che miệng cười.
_Em chỉ nói là từ nay về sau em không nói dối anh, không lừa gạt anh, em không hề nói là em sẽ không bỏ đi.
Ông ta bóp tay Băng thật mạnh.
_Em muốn chết ? Em có biết là anh đã luôn chờ mong em về bên cạnh anh, luôn muốn cho em biết tình cảm của anh dành cho em là gì. Em đã bỏ đi hai năm rồi, em trừng phạt, hành hạ, dày vò và hành hạ như thế vẫn còn chưa đủ hay sao ? Hay là em muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi em, em mới hài lòng ?
_Hoàng Trọng Quân !
Băng gọi tên ông ta.
_Anh cho rằng hai năm qua em sống vui vẻ và sung sướng lắm sao ? Anh là một tên ngạo mạn, một kẻ lạnh lùng đáng ghét. Em yêu anh ! Anh có nghe em nói gì không ? Hai năm qua ngày nào em cũng nhớ đến anh, gọi tên anh hằng đêm. Em đã phát điên lên vì nhớ anh và vì yêu anh. Đã bao nhiêu lần em muốn đi tìm anh, quay về làm một cô vợ nhỏ của anh nhưng em cũng có tự trọng và tự tôn của riêng em, em không muốn là vật thế thân của người khác cho dù cô gái ấy có là chị gái của em đi chăng nữa.
Lệ tràn khóe mi, Băng nói tiếp.
_Em yêu anh và vẫn mãi yêu anh. Nếu được sống bên cạnh anh cả đời này, với em mà nói, em không còn mong ước và mong muốn nào nữa, nhưng em không thể ở bên cạnh anh, vì anh không hề yêu em, người mà anh yêu là chị gái Lã Thu Nguyệt của em.
Nghe Băng bộc bạch tâm tình, nghe Băng thổ lộ là đã yêu mình, đã nhớ và sầu khổ vì mình thế nào ?
Trong lòng ông ta có một cảm giác sung sướng và hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ bằng mấy câu nói này của Băng, ông ta không còn phải sống trong lo lắng và bất an nữa.
Băng đã yêu ông ta, đã thú nhận muốn cùng ông ta tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc đúng như mong ước bấy lâu của ông ta.
Nở một cười mãn nguyện, quyến rũ và hạnh phúc, ông ta ôm chầm lấy băng.
Có bao nhiêu điều muốn nói, có bao nhiêu nỗi nhớ mong, ông ta đều trút hết tất cả ra.
_Em cho rằng anh không yêu em sao ? Em đã nhầm rồi ! Anh yêu em ! Có thể trước đây người con gái mà anh yêu là chị gái của em, nhưng bây giờ em mới là người con gái anh yêu. Anh không muốn lừa dối chình mình, cũng không muốn chạy trốn sự thật nữa. Nếu em đã tha thứ cho anh, đã hiểu rõ tình cảm của anh dành cho em thế nào, em có thể bỏ qua cho anh, có thể đồng ý làm vợ của anh được không ?
Băng ngồi ngây người, câu tỏ tình của ông ta khiến ọi giác quan trong cơ thể Băng đông cứng, lúc này Băng không có cảm giác gì, cũng không thể nghĩ được gì.
Nước mắt làm ướt đẫm bờ mi.
Băng khóc không phải vì buồn khổ, mà khóc vì vui sướng và hạnh phúc.
Cuối cùng Băng cũng đã được như ý nguyện, Băng đã có được trọn vẹn trái tim của Hoàng Trọng Quân.
Dù mai sau có xẩy ra chuyện gì , Băng cũng không còn lo sợ nữa vì bên cạnh Băng đã có Hoàng Trọng Quân.
Cả hai ôm chặt lấy nhau.
Một lúc sau, ông ta đẩy nhẹ Băng ra.
Nhìn Băng bằng ánh mắt yêu thương nồng nàn, ông ta bối rối hỏi Băng.
_Em có thể chấp nhận lời cầu hôn của anh không ?
Băng đỏ mặt, mắt ngơ ngẩn nhìn ông ta.
_Chuyện này anh có thể cho em suy kĩ lại được không ?
_Không !
Ông ta kích động hét lên.
_Anh đã cho em suy nghĩ hai năm rồi, anh không còn muốn chờ đợi thêm nữa.
_Anh bá đạo vừa thôi. Ít ra, anh cũng phải cho em thêm thời gian để thu xếp mọi chuyện chứ ?
Băng bất bình phản đối.
_Em định thu xếp việc gì ?
Ông ta quan tâm hỏi Băng.
Rút kinh nghiệm lần trước, lầy này ông ta không dám dùng giọng lạnh lùng để bắt ép Băng.
Ông ta muốn chăm chú lắng nghe Băng nói, sau đó sẽ tìm cách thuyết phục Băng chấp nhận lời cầu hôn của mình.
_Anh cũng biết rồi hiện giờ vì ông nội em sức khỏe không được tốt nên mới giao lại công ty cho em. Em còn rất nhiều gánh nặng và trách nhiệm trên vai, nên em không thể đi lấy chồng vào lúc này được.
Nghe Băng nói xong, ông ta cười thật tươi, mắt ông ta nheo lại.
Nhìn biểu hiện kì lạ của ông ta, Băng ngơ ngác không hiểu gì cả.
_Anh cười cái gì thế ?
_Anh thấy lí do mà em đưa ra rất hợp lí.
Băng có chút hơi đau lòng, không ngờ ông ta lại dễ dàng chấp nhận lí do này của mình,
_Vậy là anh đồng ý ?
Băng buồn rầu hỏi ông ta.
_Tại sao lại không ? Anh thấy chính vì em có nhiều nghĩa vụ và trách nhiệm trên vai nên em càng phải sớm đi lấy chồng.
Băng tròn xoe mắt nhìn ông ta.
Vẻ mặt không hiểu và kinh ngạc của Băng, khiến ông ta phì cười.
Bẹo vào má Băng, ông ta giải thích.
_Anh lấy em vì anh yêu em, không phải vì tài sản của gia đình em, dù em không có gì anh vẫn muốn em làm vợ của anh. Anh nói gì, chắc là em đã hiểu.
Nhìn thật sâu vào trong mắt của ông ta, Băng gật đầu.
_Vâng.
Thấy Băng tin tưởng mình, ông ta hài lòng nói tiếp.
_Em và anh đều là hai người lo sản nghiệp của gia đình nên rất vất vả, có quá nhiều trách nhiệm và áp lực mà hai chúng ta phải đối mặt. Biết em không phải là một cô gái giống như những cô gái bình thường khác nên anh không cấm em không được đi làm, hay không được tự do phát triển tài năng và sở thích của mình, mà ngược lại, anh đồng ý để cho em đi làm. Nói thật, anh rất thích có một tri kỉ và một đối thủ tài năng như em. Anh tin rằng khi hai chúng ta cùng nhau làm việc, cùng nhau giải quyết, mọi chuyện sẽ nhanh chóng có kết quả. Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị, còn em là chủ tịch của tập đoàn Đào Thị, mặc dù mai sau có lấy nhau, hai chúng ta cũng là hai đối thủ trên thương trường. Anh thật sự rất thích đấu với em.
Ôm Băng vào lòng, ông ta vừa cười vừa nói.
_Em không nghĩ là sẽ tuyệt lắm sao khi hàng đêm chúng ta cùng nhau ngồi sánh vai bàn công chuyện làm ăn, cùng nhau tranh luận và tìm ra giải pháp cho rắc rối của đôi bên.