Thấy Phúc cứ nhìn Băng không chớp mắt, dáng điệu ngẩn ngơ và suy tư, ông ta nhếch mép, mặt lạnh lùng hỏi.
_Cậu không nghe rõ tôi nói gì sao ?
Giọng ông ta không nặng không nhẹ, không trách cứ nhưng người nghe lại sợ hết hồn.
_Xin…xin lỗi. Em đi làm ngay.
Phúc đi nhanh ra khỏi phòng khách, ông ta nối tiếp đi theo sau, Băng vẫn còn đứng chôn chân một chỗ.
Đi được hai bước, ông ta quay lại nhìn Băng.
_Cô còn đứng ở đó làm gì ?
Băng thất thần nhìn ông ta.
Cho đến lúc này, Băng vẫn còn nghĩ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, tất cả đều không phải là thật.
Nhìn đôi mắt tròn xoe to tròn long lanh nước của Băng, ông ta bất nhẫn bước lại gần, nắm lấy tay Băng, ông ta kéo Băng đi theo mình.
Băng lững thững bước theo ông ta, dáng điệu hoàn toàn vô lực, trông băng lúc này giống như một người mất trí.
Phúc mở cửa xe cho Băng và cho ông ta.
Băng trèo lên xe, ông ta ngồi bên cạnh.
Xe từ từ lăn bánh.
Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, ông ta nhắm mắt, đầu dựa vào thành ghế, dáng ngồi hoàn toàn thỏa mái và tĩnh tại, hình như ông ta coi chuyện kết hôn một cách đường đột này là chuyện bình thường.
Băng dựa đầu vào kính xe, mắt ngơ ngác nhìn khung cảnh bên vệ đường.
Từng căn nhà, cột điện, hàng cây trôi vùn vụt qua mắt Băng.
Đầu Băng rỗng tuếch, từng kí ức đau thương tái hiện trong đầu Băng. Từ lúc nào lệ trên má Băng rơi từng giọt từng giọt xuống cằm.
Băng thấy đau lòng, thấy mình thật đáng thương.
Lẽ ra khi được một người đàn ông giàu có, quyền lực và đẹp trai cầu hôn, Băng phải sung sướng và hạnh phúc, nhưng tâm trạng của Băng lại hoàn toàn ngược lại.
Nhắm mắt lại, Băng để mặc cho nước mắt rơi, mặc cho nỗi đau trong lòng hành hạ và dày vò con tim yếu đuối và dễ tổn thương của mình.
Ông ta quan sát và nhìn Băng, trong lòng ông ta đang hỗn độn những suy nghĩ và tính toán không nói nên lời.
Người con gái đang ngồi bên cạnh ông ta và sắp chuẩn bị làm vợ ông ta, tuy rằng xa lạ, tuy rằng ông ta chưa từng gặp và không biết nhiều nhưng thật ra với ông ta rất thân quen và rất gần gũi.
Vì sao ông ta lại muốn kết hôn với Băng bằng được ?
Câu hỏi này chỉ có mình ông ta mới trả lời được, mới giải thích rõ được nguyên nhân vì sao ông ta lại muốn làm thế ?
Một người khôn ngoan và thông minh như ông ta chưa từng làm chuyện gì mà không có lợi và không đảm bảo chắc chắn được kết quả.
Có thể ông ta từng sai lầm, từng bị tổn thương vì quyết định nông nổi của mình trong quá khứ, nhưng không có nghĩa hiện tại ông ta cũng là một con người yếu đuối và ngu ngốc như thế.
Xe dừng lại.
Phường xuất hiện trong tầm mắt của Băng.
Phúc nhanh chóng bước xuống xe và mở cửa cho Băng và cho ông ta.
Ông ta bình tĩnh và thong dong bước xuống, phong thái của ông ta lúc nào cũng nhàn nhã, lúc nào cũng uy nghiêm lạnh lùng, trông ông ta lúc nào cũng giống như một ông chủ lớn, một người luôn làm chủ mọi tình huống và mọi vấn đề.
Còn Băng chỉ là một con bé con không hiểu chuyện, một người luôn thay đổi tâm trạng và tính khí tùy theo từng hoàn cảnh.
Cuối cùng Băng đã đến nơi Băng không muốn đến.
Chỉ cần hoàn thành xong thủ tục và pháp lý cần thiết. Bắt đầu từ hôm nay, Băng chính thức là vợ của ông ta.
Cuộc đời của con người sao có thể nhanh chóng bước sang một bước ngoặt mới chỉ trong một cái chớp mắt như thế ?
Cô nhân viên phụ trách phòng pháp lý đưa ỗi người một tờ giấy và hai cây bút.
Nhìn tờ giấy trước mặt, Băng thẫn thờ như người mất trí, mắt Băng đỏ hoe, Băng run run không dám viết, cũng không đọc được tờ giấy viết gì và ghi các điều khoản gì.
Ông ta quan sát Băng, mắt ông ta nhìn Băng như dò hỏi và như ước đoán xem Băng đang nghĩ gì trong đầu.
Việc Băng chống đối không muốn lấy ông ta đã làm cho lòng tự tôn và ý nghĩ chinh phục của đàn ông trong ông ta càng thêm mãnh liệt.
Giống như một món đồ càng khó lấy, lại càng muốn lấy bằng được.
Ông ta bình tĩnh điền hết các thông tin cần thiết trong tờ giấy đăng kí kết hôn của mình.
Mặc dù tay viết, mắt nhìn vào tờ giấy trước mắt nhưng không một biểu hiện và cử chỉ nào của Băng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ông ta.
Ghi xong, ông ta đặt cây bút chèn lên tờ giấy của mình.
Quay sang nhìn Băng, ông ta nhẹ nhàng nói.
_Cô có điều gì không hài lòng sao ?
Băng giật mình nhìn ông ta, mắt Băng long lanh nước, miệng Băng đắng ghét.
Dù Băng có là người táo tợn, có là người coi khinh sinh mạng của mình khi đánh nhau và khi dám làm những chuyện mà một thục nữ không dám làm, cũng không dám đặt cược tương lai và hạnh phúc của mình vào tay một người đàn ông không quen không biết.
_Tôi…tôi…!
Băng ấp úng trả lời.
Lúc này Băng không biết nói gì và giải thích thế nào cho ông ta hiểu rằng quả thật Băng không thể lấy ông ta và không thể đóng kịch coi như không có chuyện gì.
Ông ta biết Băng định nói gì, và định làm gì, đã đưa Băng đến tận đây và phải mất bao tâm huyết mới nghe được một câu đồng ý của Băng làm sao ông ta có thể dễ dàng để cho Băng đi và để cho Băng thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Cầm lấy tờ giấy của Băng, ông ta bắt đầu ghi chép.
_Tên ?
Ông ta hỏi Băng.
Băng ngơ ngác nhìn ông ta, rồi lại nhìn xuống tờ giấy ông ta đang đặt dưới bàn, Băng bắt đầu lấy lại được suy nghĩ và giác quan của mình.
Băng định không nói và định rời khỏi đây nhưng khi nhìn vào ánh mắt đáng sợ và khuôn mặt lạnh lùng đầy uy hiếp của ông ta, Băng sợ hãi không dám làm trái ý của ông ta.
Băng bắt buộc nhắc mình phải nhớ trong tay ông ta đang giữ cô bạn thân làm con tin và số tiền hơn một trăm triệu mà ông ta bắt Băng phải trả.
Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, Băng mấp máy môi.
_Lâm…Lâm Nhã Băng.
Ông ta không nói gì, cũng không làm gì nhưng ánh mắt đã hòa nhã hơn trước.
Ông ta bắt đầu ghi.
_Tuổi.
_Hai mươi.
_Tôi hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô.
Ông ta không ngẩng đầu nhìn Băng nhưng Băng vẫn cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của ông ta, người Băng run lên một cái.
Cầm CMND, Băng run run đặt trước mặt ông ta.
Ông ta nở một nụ cười khó hiểu, mắt ông ta lóe lên những tia sáng mà chỉ có những người để ý và quan sát kĩ mới thấy.
Sau khi điền hết những thông tin cần thiết và làm theo đúng những yêu cầu của cô nhân viên. Ông ta đưa mấy tờ giấy trên bàn cho cô ta.
Xem xong, cô nhân viên cười thật tươi.
_Chúc mừng ông bà. Chúc ông bà hạnh phúc.
Băng thẫn thờ như một xác chết, trong khi mọi người vui vẻ và hạnh phúc vì lấy được người mình thích, vì lấy được chồng giàu và đẹp trai, Băng lại buồn, lại đau, phải chăng Băng đã bị điên rồi ?
Băng ngồi im trên ghế, mắt nhìn xuống đất, mặt Băng tái nhợt, trông Băng như thể vừa mới nhận được một tin gì đó khủng khiếp lắm hơn là khuôn mặt biểu hiện của một người sắp trở thành vợ của người ta.
Ông ta chú ý đến thái độ, biểu hiện trên khuôn mặt của Băng.
Thấy Băng cứ ngồi im mà không chịu đi theo mình, ông ta kéo Băng đứng dậy.
Băng ngước mắt nhìn ông ta, đôi mắt Băng trống rỗng, đôi mắt vô hồn, đôi mắt của một con thỏ con sắp bị con sư tử giết thịt.
Không muốn để cho tâm trạng của Băng ảnh hưởng đến tâm tư và quyết định của mình, ông ta kiên quyết lôi Băng đi.
Băng ngoan ngoãn bước theo ông ta như một con bé con.
Bây giờ dù Băng có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi vì Băng đã kí tên, Phường đã đóng dấu chứng nhận hai người đã là vợ chồng hợp pháp.
Hai mươi tuổi Băng đã có chồng, có gia đình.
Cho đến tận lúc này, Băng vẫn không dám tin, không dám chấp nhận sự thật là mình đã là gái đã có chồng.
Từ nay mọi quyền lợi và tự do của Băng đều phụ thuộc vào ông ta.
Băng có thể chạy trốn, có thể đi nhưng trên pháp lý ông ta vẫn là chồng của Băng, vẫn là người có quyền quyết định Băng có thể đi đâu, có thể làm gì.
Băng khóc không ra nước mắt, trạng thái của Băng lúc này là vô định, là trôi nổi, là không hiểu, là không dám tin.
Một bước, hai bước, Băng cùng ông ta rời xa nơi hai người vừa mới đăng kí kết hôn.
Băng cúi mặt, đầu không ngẩng lên, nhìn bước chân mình chậm bước.
Từng bước, từng bước một, Băng hiểu rằng, từ nay Băng vĩnh viễn mất đi quyền lợi của chính mình, vĩnh viễn mất đi lòng tự tôn mà Băng đã cố giữ gìn hai mươi năm nay.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, và tại sao Băng không có quyền lựa chọn hạnh phúc và hôn nhân ình ?
Tại sao Băng phải lấy người Băng không yêu, Băng không thích ?
Tại sao ông ta phải bắt Băng lấy ông ta bằng được ?
Tại sao trên đời này vẫn còn tồn tại kiểu hôn nhân bắt ép, tồn tại kiểu hôn nhân không có tình yêu ?
Phải chăng ông Trời đã hoàn toàn đảo điên rồi ?
Phải chăng ông tơ bà nguyệt không còn muốn xe duyên cho nhân thế nữa ?
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi đầy trên hai gò má trắng mịn của Băng.
Băng không dám khóc to, cũng không dám gào lên, Băng chỉ dám rơi lệ, chỉ dám gào khóc trong lòng, chỉ dám tự hành hạ bản thân mình, chỉ dám trách mình quá yếu đuối, quá ngu muội, chỉ dám trách mình quá trọng tình cảm.
Là một người đa tình, là một người yếu đuối không thể dễ dàng chọn ình một con đường để đi, không dám sống vô tình, không dám sống mà không quan tâm đến ai.
Băng cho đây là số kiếp của mình.
Băng không hối hận vì Hoa nên Băng mới làm thế, mà ngay từ đầu mọi tai họa đều là do Băng tự gây ra.
Nếu Băng không đâm vào ông ta, nếu Băng không phóng nhanh vượt ẩu, nếu Băng mạnh mẽ hơn, Băng đã không đắc tội với ông ta, và nếu chuyện này không xảy ra, Băng đã không phải kết hôn với ông ta.
Từng từ "nếu" ấy xuất hiện trong đầu Băng giống như những mũi dao cứa sâu vào lòng Băng.
Chưa có lúc nào Băng lại hối hận và tự trách bản thân mình nhiều như lúc này.
Băng ước giá mà thời gian có thể quay lại cho Băng sửa chữa lại sai lầm thì hay biết mấy.
_Lên xe đi.
Ông ta nhẹ nhàng bảo Băng.
Thấy Băng khóc nhiều quá nên ông ta không dám nói nặng lời, hay giọng dùng lạnh lùng để yêu cầu Băng làm theo lời mình.
Khom người, Băng chui vào trong xe.
Chờ Băng ngồi yên vị trên ghế xe, ông ta đi vòng sang phía bên kia.
Khi đã ngồi yên trên xe, ông ta ra lệnh.
_Đi thôi.
_Vâng.
Phúc lái xe rời khỏi Phường.