Định Mệnh...

nàng đang cước bộ dạo chơi trong rừng chợt thấy trong lùm cây sao lại có màu xanh xanh, trắng trắng, tiến lại gần, nàng không khỏi ngạc nhiên, ngây ngốc khi thấy sáu người 2 nữ 4 nam có thể an toàn một bước vào Huyền Băng cung mà vẫn không mảy may mất mạng chứ tỏ thực lực cũng phi thường cao siêu (ack, cái này, mọi người đọc “Cổ đại ơi ta rới đây” nha)
Oa! Hai công chúa ngủ trong rừng với bốn chàng hoàng tử đẹp trai đang hiện diện trước mặt mình khiến Thần Huyền nàng không khỏi không hưng phấn. Nhìn họ ngủ say quá, hơ hơ, cái chàng trai đang ôm cô gái trong vòng tay của mình như nâng đỡ, bảo vệ cả một thiên hạ khiến nàng chớp chớp mi ngưỡng mộ thật là tuấn tú. ( Thiên Dực: Oa, cái này là chỉ Lãnh Thiên àh! ), ( Phi Phi: Ả đang có ý nghĩ táo bạo với Thiên ca ca của ta sao? Không có cửa nhé!)
Cô gái đang nằm ngủ bên cạnh cũng thật là một trang quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành nhưng bất quá gương mặt lại tái nhợt khiến người khác nhìn ra có vẻ khá yếu đuối. (Thiên Dực: Nhược Bình tỷ đấy! ), ( Phi Phi: Bình tỷ mà yếu đuối? Nữ nhân giang hồ chết hết ở đâu rồi à? )
Còn chàng trai đang dựa vào thân cây bên cạnh ngủ cũng thật điển trai, một nét đẹp lãng tử mà hiếm ai có được nha. ( Thiên Dực: Cái này là chỉ có Tuyệt ca ca thôi )
Hai chàng trai còn lại thật là giống nhau, nói chung là đều đẹp trai hết sảy nhưng vẫn thua kém hai người kia rất nhiều.
Còn cô gái được một trong hai chàng trai kia ôm trong ngực che chở lại cũng thật mĩ miều, nhìn thật là muốn nhìn mãi không thôi ấy chứ.
Nhưng rồi nàng cũng phải dừng công cuộc ngắm người đẹp của mình lại khi ta nhận ra có người bị trúng độc. Haiz, vì người đẹp, ta đành làm việc thiện tích đức cho con cho cháu sau này. Nhẹ nhàng tách hai người ra khỏi nhau đồng thời ôm mỹ nữ trong tay trong tay. Ôi sao nặng quá vầy nè? Nhưng bất quá cảm giác thật là thích. ( Phi Phi: Her! Ta có cảm tưởng nàng này cũng biến thái như Thiên Dực thế nhở? )

Chật vật mãi nàng mới đưa được mĩ nhân vào trong phòng đồng thời nhanh chóng ra lệnh cho Huyền tam – một trong bảy người của Huyền Băng thất sát đánh thức mấy người trong rừng dậy và đưa về đây.
Sau 1 hồi lâu xem đi xét lại cuối cùng nàng đưa ra một kết quả rất chi là khủng với chính mình khi mĩ nhân chính là bị trúng Huyết Xuân ái do chính nàng điều chế ra mới ghê. Trong đầu nàng nhanh chóng xuất hiện vài câu hỏi rất hữu dụng rằng ai đã mua nó khi nàng chưa bán cho bất kỳ người nào trên giang hồ cả và kẻ nào lại có thể ra tay với một mỹ nữ khuynh thành như thế này chứ, trừ phi chính là ghen tị nhan sắc với người ta thôi. ( Phi Phi: Chính thế! Chính thế! Ta thề không bao giờ đi chỉnh chu sắc đẹp để không thôi không biết mình trúng độc chết lúc nào nữa nha! )
Nhưng nàng vẫn quyết định cứu mạng mĩ nhân. Đang chuẩn bị xăn ống tay áo ống quần lên (Phi Phi: Tỷ lội ruộng à? ) làm lang băm thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của một nam tử từ đằng xa kéo vọng vào cho đến trong này thì không khỏi nhíu mày bất an.
Cho đến khi cánh cửa phòng nàng bị bật tung ra làm hai mảnh không thương tiếc thì nàng mới lắc đầu tức tối cho số tiền của Bách Chiến kỳ này bỏ ra cho nàng rồi.
– Nương tử!
Ô hô! Ai kia? Là anh chàng đẹp trai lúc nãy và theo sau là mấy người mẫu chân dài đã lọt vào đôi nhãn xanh yếu của nàng nhưng Huyền Tam thì đứng đằng sau với mặt mày lấm lét, chắc có lẽ mới bị bọn họ dọa ột trận khiếp sợ đây mà.
Hơ hơ hơ! “Anh chàng đẹp trai” nhìn quanh phòng nàng một thôi một hồi rồi sau đó mới dừng lại nơi chiếc giường và đương nhiên trên đó chính là mỹ nhân của nàng. Hắn tức tốc chạy lại nhưng hắn đã nhanh bao nhiêu thì nàng còn thần tốc bấy nhiêu chặn ngay lại cái hành động cuồng tiếu đó.
– Nè! Ngươi không biết vào phòng con gái là thất lễ lắm hay sao?
– “Hừ! Trả nương tử lại cho ta” Lãnh Thiên đó gằn giọng đầy vẻ tức giận.
– “Không trả đấy ngươi làm gì được ta nào?” Thần Huyền nhướn mày khiêu khích khiến Lãnh Thiên tức vỡ động mạch chủ.
– Hừ! Ta không tha cho ngươi.
Nói rồi Lãnh Thiên bèn rút bên hông ra một thanh kiếm lạ hoắc nhưng nhìn rất đẹp trong mắt Thần Huyền. ( Thiên Dực: Âm Dương kiếm của người ta đó bà cô )
– “Uy! Ngươi định giết ta hay sao?” nàng nhanh chóng nhảy dựng bậc ngược ra phía sau trong khi Huyền Tam liều chết rút kiếm đứng chắn bảo vệ trước mặt nàng “Ngươi không định cứu nương tử của mình nữa hả?” Nhưng nàng vội xua tay cầu hòa may ra giữ được cái mạng này để vòi tiền của Bách Chiến nữa chứ. ( Phi Phi: Giờ này còn tiên với bạc? Ta bó chiếu)

Nghe đến đó thì Lãnh Thiên giật mình khựng lại. Đúng như Thần Huyền dự đoán trong đầu rằng hắn ta rất yêu thương vợ của mình. Nàng thầm ước gì mình cũng có một hoặc một vài người yêu mình như vậy thì cũng đủ mãn nguyện rồi ( Thiên Dực: Có rồi còn cầu gì nữa? ), (Phi Phi: Ngươi không nghe ả ta cầu “một hoặc một vài” hả? Nhiêu đó thấm gì với ả? )
– “Ngươi… ngươi là Thánh Nữ?” Lãnh Thiên sửng sốt tra kiếm vào vỏ. Hắn không thể ngờ Thánh Nữ lại là một nữ tử trẻ đến thế. Thế mà lúc ban đầu hắn còn nghĩ Thánh Nữ này chính là một lão bà cô già nua, da nhăm nheo, râu tóc bạc phơ ấy chứ. ( Phi Phi: Huynh mà nói ý nghĩ này ra không những huynh chết trong kiếm của “một vài” người mà Bình tỷ cũng không được cứu đâu )
– Đúng vậy, ta chính là Thánh Nữ của Huyền Băng cung, còn ngươi?
– Ta là Lãnh Thiên – vương gia của Lãnh quốc.
– “Hử? Ngươi là… là… là… Lãnh Thiên? Chẳng lẽ đây là Nhan Nhược Bình?” Nàng chỉ tay về phía mỹ nhân đang nằm bất động trên giường ngạc nhiên không tả nổi, cư nhiên lại gặp thêm bao nhiêu là thần tượng. ( Phi Phi: Hai người này nổi tiếng dữ hén! Còn hơn Super Junior, SNSD, T-Ara nữa chứ. Hắc hắc )
Lãnh Thiên khẽ gật đầu nhưng Hiên Viên Tuyệt bên cạnh nhanh chóng chen ngang câu chuyện chảo hỏi lấy lệ của hai người.
– Bây giờ việc cấp bách chính là phải cứu Bình nhi.
Lời nói của Hiên Viên Tuyệt cũng đã kéo Lãnh Thiên về với việc chính ngày hôm nay và hắn cũng ngay lập tức hướng ánh mắt mong chờ đến Thần Huyền bên giường.

– “Được. Ta sẽ giải độc giùm nàng ấy. Mấy người ra ngoài trước đi. Mà này, ta muốn hỏi có phải ngươi là Hiên Viên Tuyệt – Tuyệt y lão quái không?” nàng nhìn Hiên Viên Tuyệt với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.
Hắn không nói gì bất quá chỉ gật nhẹ đầu rồi bước ra. Điều hắn lo nhất bây giờ chính là sinh mạng của Nhược Bình bên kia chứ không phải là thân phận của mình.
nàng nhanh chóng giải bỏ những huyệt đạo quan trọng mà lúc trước “người nhà bệnh nhân” đã điểm. đặt tay lên ngực nàng, tập trung nội lực. Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo toả ra 1 luồng khí mát lạnh bao trùm lấy 2 người.
Vốn độc tố trong người Nhược Bình rất khó chữa nhưng nhờ Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo là 2 báu vật trị bách độc cùng kết hợp phá giải độc nên giờ chỉ cần vận công 1 chút là có thể đẩy độc trong cơ thể ra ngoài là có thể an tâm nhưng bên cạnh đó thì nàng cũng cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.
nàng trán đẫm mồ hôi lệnh khệnh bước xuống giường nhìn những người xung quanh nở nụ cười khiến ai cũng thấy nhẹ lòng hơn nhất là Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên nhanh chóng chạy đến bên giừơng nắm chặt lấy tay Nhược Bình, nàng nhìn cảnh hắn chăm lo cho Nhược Bình mà không khỏi lắc đầu ngao ngán
Bàn tay Lãnh Thiên vẫn nắm chặt không rời khỏi Nhược Bình, đôi mắt đã thâm quầng khi cả đêm không hề chợp mắt vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi chăm chú nhìn người con gái nằm im lìm chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận