Định Mệnh...

đêm tân hôn
trong hỉ phòng
tiếng cười khúc khích cử nữ tử vang lên
_hahahahah, ngươi thua rồi, chịu trận đi
_aaa, nương tử, đừng
_haahaahahah, ở với ngươi thật là thích nha
_nương tử, ta nhột ah
bên ngoài, 1 đám lâu nhau đang tranh nhau nhòm nhòm ngó ngó
_trời ạ, 1 người này làm cái j đây ? mờ ám qúa_Họa Tâm tò mò hỏi
_chắc là đang hưởng thụ đây mà_Độc nhẫn khẽ trả lời
_hừ, âm thanh thật là dâm đãng, sau này ta cũng vậy sao ??_Độc Kiêu phàn nàn
_2 người im coi, để ta học hỏi_Bách Chiến phun ra 1 câu khiến cả bọn phát hoảng

trong phòng
_khà khà khà, thật là đẹp quá đi, ta thích ngươi ta, thật là thích ah_nàng cười khoái trá
_nương tử, nàng hài lòng ???_hắn ủy khuất nói
_đương nhiên hái lòng, ngươi làm rất tốt nha_nàng sủng nịnh nói với hắn
_thật vậy sao ???
_đương nhiên, ta rất thích ah, hihihihi
_vậy lần sau có muốn ???
_đương nhiên muốn, rất muốn là đằng khác
_vậy giờ ta muốn nàng thưởng cho ta
_hahahahaha, thưởng hả> ?????? đk thôi, ta thưởng cho ngươi ah
_vậy…….chúng ta……động phòng đi………..
lời chưa dứt, cánh cửa phòng lập tức bung ra, theo đó là 1 đám lâu la ngã lăn ra sàn ‘Ai da’ ‘oái’ ‘ối’….1 loạt âm thanh khác nữa………….
_hhas há há há_1 tràng cười rộ lên
đương nhiên là có lí do, mà lí do chính là 2 nhân vật chính đang ngồi trên giường hỉ, nàng cầm bút lông khua loạn xạ, hắn ở trần, đặc biệt hơn là khắp người toàn những hình vẽ, trên mặt 1 cái mông heo to tướng, 2 mắt đen xì, lại còn có 1 bộ ria mép rất chi là dê…..
_mấy người có im không thì bảo_khoác vội chiếc áo, hắn hùng hổ bước xuống giường 1 cước đá cả bọn ra ngoài_cút hết cho ta ah
thế là xong, không những không nhòm được cảnh xuân mà còn bị hắn 1 cước đá văng ra ngoài, mất mặt chết.
qua 1 đêm xuân, không có ý xuân lại càng không có cảnh xuân. sáng hôm sau, đoàn người lục đục tìm đường về nhà, ai cũng tiếc rẻ vì chưa kịp nhìn gì hết (nhìn j là nhìn j ???)
(bỏ qua phần dâng trà nha)
haiz, ở nhà 1 mình thật là chán, hắn từ sáng sớm đã vào cung, còn nang, ăn không ngồi rồi 1 chỗ, ngóc ngách nào của vương phủ cũng chi chít dấu chân của nàng thực nhìn không ra đó là dấu chân nưa (ặc, đường nhà người ta lát đá, nhìn không ra dấu chân là đúng rồi), mắt để ý đến cây si cảnh trong vườn(hix, ta hung bít cây gì cả, lấy tạm cây si vậy) nổi hứng tạo dáng cho nó, hung hăng vác kéo ra cắt cắt tỉa tỉa. bọn nha hoàn thấy vậy thì thất kinh chạy lại
_Vương phi, người khong cần phải làm a, để bọn nô tỳ làm là ddwwocj rồi

_haiz, các người…..muốn ta nhàm mà chết hả ????_nàng lên tiếng phàn nàn
_a, nô tỳ không dám
_thế thì lui ra đi
_nhưng……….
_vương gia hả ?? không lo, có ta rồi
nàng quả quyết khiến cho nha hoàn đó đành phải thối lui, mặt mày xanh lét, vì không dám đước tội với vương gia lại càng không thể dắc tội với vương phi
nàng cắt tỉa 1 hồi, cây si liền trụi hết cành là, thấy mình không có duyên với nghề tạo mẫu liền đó vứt cây kéo tung tăng đi vào phòng để lại bọn cung nữ đằng sau mặt xanh như tàu lá chuối, kiểu nàng bọn họ chết chắc
1 CANH GIỜ SAU
nàng nhàn nhã ngồi trong phòng nhấm nháp món khoái khẩu_nho.
bên ngoài 1 âm nhanh bức bối
_là ai làm ah ????
là hắn, hắn vừa trong triều về, hớn hởn hở hở đi trên dường thì đập vapf mắt hắn, cây si do hoàng huynh tặng trụi sạch lá, đã thế trên gốc cây còn nham nhở vết cắt/ thật là tức chết hắn mà
bọn cung nữ thì khúm núm quỳ rạp xuống cầu xin tha mạng
nàng ở trong phòng nghe tiếng hắn liền chạy ra hóng hớt, liền thấy hắn tức giận, lặp đi lặp lại câu nói ‘là ai đã làm’

nhìn theo hướng mắt hắn, chẳng phải là cây si nàng tự tay « chăm sóc » hay sao ??? nhìn vẻ mặt hắn hẳn lầ rất tức giận, lần này dúng là đụng phải thứ giữ rồi. nàng rón rén bước lên, mặt cúi gằng, nhỏ giọng nói
_ah, xin lỗi nha, là ta đã làm ah, đừng trách họ, nếu trách thì trách ta ah
thấy người nhận tôi là nàng, mày kiếm có phần giãn ra, đấy mắt hiện lên vẻ xảo quyệt.
_nàng được lắm, dám phá hư cây cảnh của ta_hắn giằn mạnh từng tiếng
_ah, là ta có lỗi, ngươi phạt gì cũng được (ah, Huyền tỷ, mắc bẫy rầu)
_được ta sẽ phạt nàng
nói rồi liến cắp nàng đi vào trong phòng. cửa phòng ddwwocj mở ra với 1 cú đã chân vô cùng điệu nghệ, hắn quăng nàng lên giường, cười nham nhở.
nàng cung ngây thơ lắm nha, bị hắn quăng lên giwongf mà cpnf hung hỉu ý đồ xấu xa của hắn, những tưởng hắn sẽ đánh đòn
_ah, tướng công yêu quý, đừng đánh ta nha, đau lắm ah_vừa nói nàng vừa xoa xoa 2 tay cầu khẩn nhìn rất buồn cười
_ah, nha, ta làm sao có thể đánh đòn nàng được_vừa nói hắn vừa tiếp sát lại nàng vuốt ve gò mà mịn màng
ặc, bây giờ nàng mới hiểu thì quá muộn rầu, hắn cười gian xảo, đặt nàng phía dưới thân, trao cho nàng nụ hôn nóng bỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận