Sau khi được đôi tay “ dịu dàng nhẹ nhàng” của An buông tha, cậu thở hồng hộc, quay sang cô, giọng yếu xìu :“Cô… đúng là sư… tử Hà Đông… mà!”An không trả lời , lườm cậu 1 cái rồi quay sang phía Vi :“Vi ơi, cậu còn khăn tay không?”“ Còn đây này, An bắt lấy nhé!”. Nói xong Vi ném cái khăn tay về phía cô, cô nhanh tay bắt lấy trước khi nó rơi xuống nền nhà nhơ nhuốc, mỉm cười nói : “Cám ơn cậu nhé!” Vi đáp lại cô bằng 1 nụ cười rạng rỡ rồi cô lại tiếp tục lau máu cho tên bắt cóc, hắn được Vi xử lí vết thương nên không phản kháng nữa , chỉ thấy vui vui.
An lấy chiếc khăn tay của Vi lau vết máu đen sẫm vẫn còn vương trên người tên heo mọi, cơ thể trần của hắn đẹp quá đi mất! Cô đã thấy 1 lần rồi nhưng không kỹ như lần này… Máu đỏ thẫm như tăng thêm vẻ đẹp của tên nà… màu đỏ của máu… hòa vào màu trắng của da thịt… thật cuốn hút… những bắp cơ khỏe mạnh nổi lên dễ khiến người ta khao khát… Cô vừa lau vừa ngắm nghía khiến cậu đang mệt lả cũng phải gắng lên tiếng : “ Làm gì mà… nhìn tôi dữ vậy? Nước dãi sắp rớt… ra rồi kìa!”
An bối rối như bị ai đó bắt quả tang việc mình ăn vụng, bất giác đưa tay quệt miệng, gương mặt hơi đỏ : “ Đâu… đâu có! Anh ngồi im đi, nếu không tôi đè anh ra bóp vai nữa bây giờ!”- Cô bối rối hóa quạu, lấy tay chọc mạnh vào vết thương khiến Huy rên siết.Biết nếu nói nữa cô sẽ lại đè ra bóp vai thì đau chết mất nên cậu biết khôn mà im lặng. Cô lườm cậu 1 cái rồi lau tiếp vết thương.
Vân cũng đã cởi áo Dương ra tự bao giờ, đôi mắt cô đã đỏ lên vì khóc , cô vừa thút thít vừa lấy chiếc áo nhuốm máu của Dương lau vết thương chằn chịt trên người cho cậu, lau, lau mãi… chiếc áo cũng trở nên đỏ thẫm. Phong ngồi cạnh nhìn Vân mãi, không chớp mắt, nhìn không biết chán. Đột nhiên cậu cởi áo của mình ra, đưa cho cô, chiếc áo của cậu cũng nhuốm máu nhưng vẫn tốt hơn chiếc áo cô đang cầm. Cô lơ nhưng vì cậu cứ dí vào nên cũng nhận lấy, cái giọng khản đặc vì nấc cất nhẹ:“ Cảm ơn!” Rồi cô lấy chiếc áo đó, tiếp tục lau cho Dương. Phong không trả lời cô,nhìn cô 1 lúc lâu rồi đứng dậy, đi về phía Vi, cậu đưa tay trước mặt Vi : “ Khăn tay!”Vi ậm ừ rồi đưa cho Phong 1 cái, Phong giơ tay chộp cả gói khăn tay rồi lấy 1 lần cả 5 cái, thêm cái Vi đưa nữa là 6, cậu im lặng quay về chỗ Vân.Cậu đưa ra 1 cái cho Vân : “Dùng cái này!”Vân vẫn thút thít, quăng áo của cậu 1 bên, lấy khăn tay lau máu ở hông cho anh trai, cô cố gắng nhẹ nhàng, còn Dương thì vẫn bất tỉnh, ngồi dựa vào tường.
Phong nhìn Vân 1 lát, cậu thấy khó chịu với hai hàng nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn đó, như lẽ thường tình, cậu vớ lấy 1 chiếc khăn tay, chồm người tới , lau nhẹ hai hàng nước mắt của cô, có lẽ đây là người con gái đầu tiên được cậu lau nước mắt, nhưng Vân không biết điều đó, mà giờ cô cũng đang buồn nên không quan tâm đến, mặc Phong muốn lau thì lau. Trông 2 người như đã thân quen lắm, cứ như là họ đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi.
Thấy khuôn mặt Vân đã tạm ổn, Phong mới dừng lại, đút chiếc khăn tay vào túi thay vì vứt đi, không ai hiểu được cậu đang nghĩ gì,Vân cũng thắc mắc, hỏi bằng cái giọng khản đặc : “ Sao anh không vứt đi?”“ Không muốn!” - Cậu lơ đễnh trả lời.“ uhm… Anh tên gì?” - Vẫn bằng cái giọng khản đặc và nghẹn đi vì nấc, cô cất tiếng hỏi.“ Hoàng Vũ Phong!”. Trả lời cô xong, cậu ngước nhìn Vân như muốn hỏi lại, cô hiểu ý, trả lời trong khi tay vẫn lau vết thương cho anh trai : “Nguyễn Hoàng Thanh Vân!”Sau khi nhận được câu trả lời, Phong nhìn thẳng về nơi vô tận, miệng lẩm bẩm gì đó không ai có thể nghe được.
*** 15 phút sau ***
Máu từ vết thương của cả 3 người đã tạm ngừng chảy, tuy nhiên vẫn còn rớm ra những giọt máu li ti, An quan sát tình hình rồi nói : “ Giờ tôi sẽ ra ngoài lấy hộp y tế vào, mọi người chờ nhé!”Vi cản lại : “Lúc nãy An giả đau bụng rồi, bây giờ ra ngoài đó nữa thế nào cũng đổ bể, Vân thì tâm trạng không tốt, để tớ đi cho!”An thấy vậy cũng ổn nên nói với Vi : “ Cậu cẩn thận nhé!”“ Quay lại nhanh đấy!” - Vân chen vào.“ À, cậu lấy bông băng và thuốc sát khuẩn nhiều vào!” - An sực nhớ rồi nói với Vi.“ Biết rồi! Lấy cả hộp luôn hiii!” - Vi cười rồi quay sang nói với tên bắt cóc - “ Anh Khang, anh ráng chờ tí nha!”. Khang nở 1 nụ cười nhẹ : “ Ừ!”. Có lẽ đây là nụ cười thật sự và ấm áp nhất của cậu trong cả quãng đời tăm tối.
Vi chào họ rồi đi ra ngoài qua cái lỗ khoét, sau khi ra được bên ngoài, cô liền nép vào tường để giám thị không phát hiện, chờ cho giám thị quay vào trong thì cô mới nhanh thật nhanh chạy qua phía đối diện, men theo vách tường đến phòng y tế, cô thở phào vì không bị phát hiện.Bước vào phòng y tế, Vi mừng rỡ vì cô y tế đã đi đâu mất, khẽ bước về phía giá thuốc, cô rướn người lấy cái hộp y tế trên cao, cố rướn cao hết sức cô mới với tới được, lấy xong cô ngã bật xuống sàn, khẽ rên, xoa xoa chỗ mông. Trong khi xoa Vi thấy có lọ thuốc giảm đau, nghĩ là bị thương nặng vậy chắc cần nên cô chộp luôn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô lập tức lẻn ra ngoài trước khi cô y tế trở về, men theo đường cũ trở về. Tới căn phòng cạnh phòng giám thị, Vi căng mắt quan sát, tim hồi hộp. Thấy đứng đây quan sát cũng không được gì, cô nép tường tới cửa sổ phòng giám thị, lén nhìn vào bên trong. May quá, các thầy cô đang bận xử lí vụ gì đó của học sinh, không để ý tòa nhà cấm. Cô hớn hở đi qua phía tòa nhà cấm.
*** Tòa nhà cấm ***
Vi vui vẻ bước vào, đưa chiến lợi phẩm ra trước bọn họ, An mỉm cười : “Mừng Vi an toàn trở lại!”. Tên heo mọi ( Huy) an tâm nhìn Vi, nãy giờ cậu lo cô em họ của mình sẽ bị tóm,thấy cô an toàn, mặt cậu đã không còn căng thẳng. Khang nhìn cô đang bước về phía mình - 1 cái nhìn ấm áp , hoặc ít ra là cô nghĩ thế. Phong cũng nhìn Vi nhưng không nói gì, thản mặc. Vân bước lại phía cô và Khang : “ Cho tớ một vài miếng gạc và băng urgo nhé, anh Dương bị xây xát nhiều quá!”“ Cậu lấy đi!” - Vi mỉm cười, quay sang phía An và tên heo mọi đang nhăn nhó : “ An lấy cái này mà lo cho anh mình!!” rồi lấy vài miếng băng và gạc đưa cho cô, Vân cũng đã lấy rồi trở về phía Dương và Phong.An nhận lấy chúng rồi ngạc nhiên hỏi Vi : “ Cái tên heo… À không, anh Huy là anh của Vi hả?” - Cô đang cố kiềm chế để không phải hét toáng lên.“ Uhm… anh họ duy nhất của tớ đó! An quen anh ấy hả?” - Vi hỏi ngược lại cô. Huy thì im lặng không nói gì, cô đang băng bó vết thương cho cậu.“ Ờ thì… chút chút!” - An hơi rối vì không biết trả lời sao, sẽ thật khó tin nếu cô nói cô đang sống chung nhà với cậu.“Uhm… thôi tớ băng bó cho anh Khang đã, máu anh ấy bắt đầu chảy nữa rồi!” - Vi nhìn về phía Khang rồi nói với An, An gật đầu rồi Vi cũng trở về băng bó cho Khang, Khang thì nãy giờ cứ nhìn cô mãi, ánh nhìn ngạc nhiên.
Vân băng bó cho Dương, dùng băng urgo dán lên những chỗ bị xây xước, Phong thì cứ để trần, nhìn về phía xa xăm qua ô cửa sổ, lặng lẽ, bóng chiều đã dần buông xuống, 1 ngày nữa sắp kết thúc rồi, cậu vẫn nhìn về nơi vô tận.
Bỗng nhiên có gì đó thôi thúc đôi mắt cậu rời khỏi cửa sổ để nhìn vào cánh tay của mình, vết thương vẫn đang rỉ máu đang được Vân băng bó lại, cậu nhìn Vân, ánh nhìn khó hiểu , cô không nói gì, chỉ mỉm cười rồi tiếp tục băng lại cho Phong.