Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh


Làm người ai cũng có tham vọng, trước kia Đinh Nhị Cẩu chỉ muốn tìm một chỗ kiếm miếng cơm ăn qua ngày là mừng rồi, từ lúc ông Long đưa tới một trăm vạn đồng, nội tâm của hắn bắt đầu đã thay đổi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bởi vì hắn trước sau gì cũng quên không được cái ngày rời khỏi thôn Bàng Tử ɖu͙ƈ, vào cái buổi sáng sớm đứng trêи chân núi la lên câu nói: hắn muốn tương lai cuộc sống sau này sẽ đứng lên trêи mọi người trong thôn..Hắn không nghĩ nữa Dương Phụng Tê là ai, hắn ngỡ rằng sẽ quên người phụ nữ này này, tuy rằng hắn luôn luôn ở trong lòng như đem người phụ nữ này làʍ ȶìиɦ nhân trong mộng, hắn có thể không cần cô còn trinh trắng, hắn cũng không cần cô đã có con, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện là mình không quên được cô, hắn không thể không suy nghĩ đến, tuy rằng hắn không có biểu hiện ra ngoài! Nhưng khi nghĩ đến ông Long với cặp mắt lạnh lùng, hắn nhịn không được rùng mình ớn lạnh.Có tiền cũng không nhất định có địa vị, đây là Trung Quốc mấy ngàn năm nay sự thật, từ cổ đại, thương nhân có tiền, nhưng là địa vị lại so ra kém nhất còn thua cả người làm nông, tuy rằng hiện tại Trung Quốc có rất nhiều phú ông, giàu có! Tiền của bọn họ rất nhiều, nhưng sẽ không biết một ngày nào đó tiền tài trước mặt đều đã bị lột sạch không còn một đồng, cho nên có tiền nhiều cũng không phải là có sức mạnh.


Với số tiền này, hắn sẽ khởi đầu bằng bậc thang bước đầu tiên lên trời cao.Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ như vậy, vì thế hắn bắt đầu nghĩ tới đầu tư, chuyện đầu tư của hắn không phải là buôn bán, mà là đầu tư về nhân tình.– Cậu nói cái gì, bí thư Điền, người nào là bí thư Điền?Khấu Đại Bằng ngạc nhiên không có quay đầu lại nhìn hắn.– Còn có người nào là bí thư Điền khác nữa,Đinh Nhị Cẩu dùng ngón tay ngón tay chỉ trêи lầu có phòng của bí thư Điền.– Cậu vẫn còn nhỏ, không cần gây chuyện, ông ta cũng không phải là người có thể chọc nổi.Khấu Đại Bằng gương mặt bực bội, vừa mới bị Điền Gia Lượng lên lớp, vẫn còn đang đang khó chịu trong lòng.– Chú, cháu nói là thật, hãy nghe đã.Đinh Nhị Cẩu đem tại câu chuyện tại thôn Lô Gia Lĩnh vào buổi tối nhìn thấy bí thư Điền và người phụ nữ kể cho Khấu Đại Bàng nghe.– Hả? Cậu nói là sự thật?Khấu Đại Bằng nheo mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, qua ánh mắt này làm Đinh Nhị Cẩu không tránh khỏi sợ hãi, giờ hắn mới nghỉ tới hôm nay, việc này làm hơi vội rồi, mặc dù mình là hảo tâm, nhưng hắn quên mất, ngày trước chủ tịch xã Khấu Đại Bằng cũng đã từng làm chuyện tương tự như vậy, cũng bị chính mình ..bắt gặp! Vì sao mỗi lần lãnh đạo làm chuyện “ ấy “ như vậy, đều bị bị mình bắt gặp, suy ra là lãnh đạo làm gì cũng bị hắn..dò xét!!!– Chú, cháu đối với chú trung thành và tận tâm đấy, việc này với ai, cháu đều không có nói.– Cậu có chắc chắn chuyện bí thư Điền là sự thật?– Đương nhiên là thật sự, cháu thề…– Được rồi… được rồi, bất quá chú rất ngạc nhiên, vì sao lãnh đạo làm chút gì chuyện xấu, đều bị cậu gặp phải, cậu có phải là cố ý canh rình lãnh đạo?– Chú nói câu này oan uổng cháu lắn à, cháu chính là vì muốn tốt cho chú, sau này chú có thể lên chức ở trấn Lâm Sơn, cháu theo chú về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cháu sẽ làm con chó cho chú, chú muốn cháu cắn ai, cháu sẽ cắn người đó.Đinh Nhị Cẩu nịnh nọt nói.– Nhóc, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra được, có tương lai, làm rất tốt, chú sẽ không bạc đãi cháu.– Hi hi, cháu nghe lời chú.– Ai, đúng rồi, chuyện cô Điền, cháu giải quyết thế nào?Lúc này Khấu Đại Bằng đã xưng hô thân thiết với Đinh Nhị Cẩu rồi.– Chú, câu nói này của cháu chú sẽ không thích nghe, nhưng cháu phải nói, chú nghe xong đừng nóng giận.Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn sắc mặt của Khấu Đại Bằng ..Khấu Đại Bằng gật gật đầu, không nói gì.– Biểu thúc, trong giai đoạn này cơ hội chú như mặt trời ban trưa, cháu cảm thấy chú nếu có thể lên làm bí thư trấn Lâm Sơn, ít nhất có thể ở trêи huyện, chú sẽ có vị trí, cháu tuy rằng không biết chú và chị Ngạc Như xảy ra chuyện gì, nhưng cháu cho rằng nếu lâu nay chị ấy không tới tìm chú, chú cũng tương kế tựu kế, không cần đi trêu chọc tìm kiếm chị Ngạc Như làm gì, chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ bị loạn chuyện lớn đó, chú nếu có muốn hướng sự nghiệp về phía trước thăng tiến, sau này những người phụ nữ lo gì kiếm không ra , cháu nói lời khó nghe, dù sao chính là ý tứ này.Khấu Đại Bằng sửng sốt một hồi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt chăm chú nhín hắn, quên cả trong tay điếu thuốc đang cháy, đến khi độ nóng chạm vào da tay, ông mới tỉnh táo hồi phục tinh thần lại.– Nhóc, được lắm, không tệ, cháu nói không sai, đời người lớn nhất là sự nghiệp không ai qua được, không thể cùng tình nhân chia đều như nhau được, ha..

ha ..

ha, Đinh Nhị Cẩu, rất tốt, chú đã lâu không có cùng ai như vậy tán gẫu vui như vậy, , đêm nay theo chú về nhà uống vài chén.Khấu Đại Bằng đang hưng phấn, vì thế rủ Đinh Nhị Cẩu về nhà ông ta chơi.– Ai da, vậy thì tốt quá, cháu cũng chưa từng gặp qua thím, sau khi tan tầm cháu tới tìm chú.Đinh Nhị Cẩu chào rồi đi ra ngoài, Khấu Đại Bằng nhìn chằm chằm trần nhà căn phòng rồi lẩm bẩm, “ Điền Gia Lượng, ông chớ có trách tôi, muốn trách thì trách ông số mệnh không tốt, đi gian ɖâʍ với vợ người khác bị một tên du thủ du thực nhìn thấy, ông thật sự là tiêu rồi.”Nhớ lại, hắn không khỏi cho là vận khí của mình cảm thấy may mắn, Đinh Nhị Cẩu sư dụng hắn cũng tốt lắm, thật đúng người, ông lại nghĩ đến, mình sau này có lên chức nếu thuận lợi, đôi khi thật đúng là không thể thiếu một tay chân, thân tín có thủ đoạn hạ lưu như thế, vì vậy, ông ta đối với Đinh Nhị Cẩu hứng thú lại tăng lên một phần…– Cậu có ý gì?Điền Ngạc Như nhìn xem trước mặt một đống thuốc bổ nên hỏi Đinh Nhị Cẩu.– Chị Ngạc Như, tôi hiểu tất cả chuyện, chị không cần làm khổ chính mình nữa, thuốc bổ này đây là tiền của tôi mua, không có liên quan đến bất cứ người nào khác, phụ nữ ở cữ rất quan trọng, nhất là mới vừa xảy thai, dễ bị di chứng về sau lắm.Đinh Nhị Cẩu trêи khuôn mặt rất bình thường, chỉ có sự quan tâm lo lắng.– Cậu….


biết cái gì?Điền Ngạc Như nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô muốn biết từ trong ánh mắt của hắn nhìn đoán ra thứ gì khác, nhưng làm cô thất vọng, Đinh Nhị Cẩu không lộ ra bất cứ một điều gì cả.– Chị Ngạc Như! Chuyện xảy ra như thế nào tôi cũng không cần biết, tôi chỉ biết đây là chuyện nên làm.– Cậu nên làm, chuyện gì mà là cậu nên làm, Đinh Nhị Cẩu, cậu nghỉ là muốn mua mấy thứ này coi như là xong chuyện với tôi à?Điền Ngạc Như cười lạnh nói.– Chị Ngạc Như, chị nói cái gì như là tôi tính toán với chị vậy, lúc nào tôi cũng nghỉ đến chị với điều tốt nhất mà.


Chị muốn gì tôi cũng làm theo.Đinh Nhị Cẩu nói lời này có điểm dối trá, nhưng là làm đàn ông muốn người phụ nữ vui lòng là phải như thế đấy.– Thật sự?– Thật.Điền Ngạc Như đứng lên, nhìn chung quanh trong phòng tiếp khách, thấy không có bất kỳ người nào, cô vỗ vỗ mặt của Đinh Nhị Cẩu.– Chị muốn, lúc nào chị gọi thì cậu sẽ đến.Nói xong, Điền Ngạc Như cầm lấy chìa khóa phòng mình ở trong ngăn kéo, lắc lắc cái ʍôиɠ gợi cảm mê người đi ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận