“Hu hu, sợ quá đi mất! Hu hu hu!”Hiện giờ bên người lại không có người an ủi cô, cho nên cô bé vừa may mắn thoát chết vẫn cứ ngồi đó khóc mãi.Một lúc sau, khóc lóc một hồi, tiếng khóc của cô bé dần dần nhỏ.
Cô xoa đôi mắt to vì khóc mà đỏ rực cả lên, nhìn sang hai bên trái phải, không biết vì cái gì, cô cứ cảm thấy này phiến núi rừng có điểm không giống như trong trí nhớ của mình.
Tuy rằng cây cối vẫn sum xuê như vậy, nhưng cứ có cảm giác cổ quái.Cô đứng lên men theo con đường này đi một đoạn hướng về đỉnh núi.
Đến một đoạn vách núi, cô bé vừa nhìn xuống phía dưới một chút, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cô thật nhanhlùi lại phía sau, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, lầm bầm lầu bầu: “Không phải sợ!”Vách núi bên này không có đường, cô liền vòng về hướng ngược lại, chỉ là không đi quá xa, cô lập tức trợn to mắt, lại sợ ngây người!Cô nhìn về phía cách đó không xa, một quả táo chín đỏ thẫm treo ở trên cây, đang ở đón gió bay phấp phới.Tiểu Bảo Châu lấy tay lau sạch nước mắt, cô không khóc nữa!Khóc là cái gì?Có thể ăn sao?Lại không có người an ủi cô.Cô bé dậm mạnh đôi chân bé nhỏ, lao thật nhanh về hướng cây táo.
Quả táo đỏ thẫm trên cây còn chưa có người hái!!!Cô bé thử duỗi ra tay, chiều dài vừa đủ để tóm được quả táo đỏ thẫm đó, cô có thể hái được.
Cây táo này là cây táo chưa bị ai phát hiện ra.
Tiểu Bảo Châu vui mừng quá đỗi.Cô bé rất nhanh liền chuẩn bị ra tay, chỉ là còn chưa có bắt đầu, lại nghĩ đến cái giỏ tre mình vừa vứt bỏ khi đang chạy trốn.Cô không có cái gì để đựng quả!Làm sao bây giờ?Cô bé chuẩn bị quay đầu lại đi tìm giỏ tre của mình, thì ánh mắt lại nhìn qua con sói xám vẫn còn nằm cạnh đấy.Xác sói xám không thể đặt ở chỗ này, mùi máu tươi sẽ đưa dã thú khác tới.
Tiểu Bảo Châu lập tức hoảng lên, tuy rằng cô bé là một đứa trẻ lớn lên trong núi, nhưng Tiểu Bảo Châu rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trong lúc này, cô bé không biết nên làm gì mới đúng.Nhưng mà cô bé không dám kéo dài thời gian, cô nhìn thật sâu vào cái xác sói xám, lại nhìn vách núi bên cạnh đó.Tiểu Bảo Châu quyết đoán chạy về, kéo xác sói về phía vách núi bên kia.Hồng hộc!Đoạn thời gian này không hề ngắn chút nào, Bảo Châu tuổi còn nhỏ, phải kéo con sói to như vậy, hiển nhiên là cần không ít thời gian.
May mắn cuối cùng cô bé vẫn đem sói xám mang tới bên cạnh vách núi, chân nhỏ dùng sức đạp thật mạnh vài cái, khiến cho cái xác lăn xuống phía dưới..