Định Phong Ba

CHƯƠNG 16
Mười bảy năm sau.
Bạt Thác Vô Cực nhìn một góc xa xa, lắc đầu cười khổ.
Công công bên cạnh thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, nguyên lai là tiểu hoàng tử Bạt Thác Thứ Cô, đang ở trong sân tự mình luyện võ.
Công công ngẩng đầu, diễm dương đang chiếu trên cao, bầu trời xanh thẳm, thế nhưng một mảnh mây trắng cũng không có, hắn đứng ở chỗ âm u toàn thân đã túa ra một đám mồ hôi, huống hồ tiểu hoàng tử giữa sân luyện võ đã một canh giờ.
Xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể thấy được động tác hắn liên tiếp lau mồ hôi.
Bạt Thác Vô Cực thở dài, “Công công, phái người đưa bát hạt sen thang cho tiểu hoàng tử”.

“Vâng”. Công công lên tiếng trả lời rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn, Bạt Thác Vô Cực ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Thằng nhỏ ngốc, cứ miễn cưỡng bản thân như thế.
” Hắn cùng hoàng thượng rất giống”. Phía sau truyền đến một câu, Bạt Thác Vô Cực quay đầu lại, nhìn thấy người, liền lộ ra dáng tươi cười thoải mái: “Sao lại tới? Ngày hôm qua không phải vừa mới bị bắt trở về sao?”
” Đương nhiên là ta lén lút chuồn đi”. Thanh nhi thè lưỡi.
” Hài tử đều đã hơn mười tuổi, còn trẻ con như thế”.
Mười lăm năm trước Thanh nhi được gả cho tổng lĩnh hộ vệ trong cung Vương Bạch, tuy là gả cho, nhưng vẫn như cũ chạy về trong cung, khiến cho Vương Bạch ba bốn lượt chạy vào cung đem Thanh nhi bắt trở lại.
” Vương Bạch nói ngươi nhiễm phong hàn, cho nên ta đến bắt mạch thuận tiện khai dược”.
” Ngươi coi tất cả thái y trong cung đều là lang băm phải không?”
“Cũng không thể nói như vậy, thân thể của ngươi khác biệt với người bình thường, uống chút dược là xong hay sao, vạn nhất thành bệnh trạng gì thì làm sao bây giờ?” Thanh nhi một tay kéo hắn vào trong điện, “Đừng … đứng hóng gió nữa, thân thể chịu không nổi.”
Nhưng hiện tại không có một chút gió nữa a? Còn có, Cô nhi bên ngoài đợi lâu như vậy, nếu như té xỉu đúng là không ai chú ý tới hắn.

” Hoàng thượng, ngài trước hết đem thân thể ngài chiếu cố hảo, về phần tiểu hoàng tử ngài cũng đừng bận tâm, hắn đã lớn, ngài còn đứng đó giương mắt nhìn, đối thân thể ngài một điểm có ích cũng không có”. Thanh nhi tha hắn lên giường, kéo chăn bó chặt hắn.
Vừa tìm mạch trên cổ tay hắn vừa nói: “Bằng không đợi lát nữa ta tiện đường đi nhìn tiểu hoàng tử, được không?” Thanh nhi hơi thở dài, “Nói thật, ta thật nghĩ tiểu hoàng tử không chỉ có tướng mạo giống ngài, ngay cả cá tính cũng như ngài trước kia, không bao giờ muốn thừa nhận thất bại, tựa như năm đó ta dạy ngài võ công, ngài cũng không ngừng luyện võ, cùng tiểu hoàng tử bây giờ giống nhau như đúc”.
” Đó là bởi vì trẫm không muốn bị nhốt trong nhà, trẫm muốn có thể bay đi, có thể tự do… Không nghĩ tới, từ nhỏ đến bây giờ, trẫm vẫn bị nhốt trong ***g, chẳng bao giờ thoát khỏi, cho dù lớn mạnh thì đã sao? Trẫm vẫn như cũ không chiếm được tự do”.
Thanh nhi đè hảo góc chăn. “Không có tự do, nhưng ngài có địa vị cùng quyền thế cao nhất”.
” Trẫm thà rằng dùng địa vị cùng quyền thế đổi lấy tự do, Thanh nhi, ngươi biết trẫm căn bản không muốn ngôi vị hoàng đế này, lúc đó sát hại Minh Tân vương cũng không phải trẫm, trẫm căn bản cái gì cũng không có làm… Thế nhưng mỗi người đều nói trẫm vì ngôi vị hoàng đế sát hại Minh Tân vương…” Ý nghĩ có chút nóng lên, nói lại nói, hắn dần khép mắt, mông mông lung lung.
“Ta biết, ta minh bạch.” Thanh nhi vỗ vỗ ngực hắn.
Giây lát, tiếng hô hấp bình ổn truyền ra.

Thanh nhi kéo hảo cẩm bị, nhìn Bạt Thác Vô Cực đã ngủ say.
Trải qua mười lăm năm, hắn vẫn không thay đổi, vĩnh viễn như một hài tử, đối địa vị, danh lợi không hề sở cầu.
Hoàng thượng, sát hại Minh Tân vương, kỳ thực là ta.
Bởi vì Thanh nhi không thể để ngài gặp nguy hiểm, ngài đã đủ đáng thương, ngài bị đoạt đi nhiều lắm, Thanh nhi không thể trơ mắt nhìn kẻ khác ngay cả tính mệnh ngài cũng cướp đi. Từ giây phút đại hoàng tử đem ngài giao phó cho ta, từ giây phút phát hiện bí mật của ngài, Thanh nhi ở trong lòng sớm đã phát thệ phải bảo vệ ngài, dù cho mục tiêu phải đạt được từ tính mệnh người khác, Thanh nhi cũng nguyện ý.
=== Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận