CHƯƠNG 37
Trong kinh thành mỗi tháng có một lần họp chợ cố định, chợ quy mô lớn bao phủ vài phố, thường là náo nhiệt vài ngày mới tán.
Giang Phong ra khỏi biệt viện, đến chợ mua đồ ăn cùng vật dụng cần dùng cho cuộc sống.
Chính là lúc này xuất môn, hắn hiếm thấy dịch dung.
Trước liên tục tiêu diệt rất nhiều tiểu quốc, khiến cho hắn ở kinh thành thanh danh vang dội. Hiện giờ kháng chỉ, chưa đem Vô Cực lùng bắt trở về, ngay cả trở về bẩm báo một tiếng cũng không có liền biến mất, chiếu theo tính cách nóng nảy của Hoàng Thượng, có lẽ đã nhiều ngày, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tróc nã hắn.
Cũng chỉ hôm nay, sớm đem tất cả thứ cần thiết một lần mua về, sau này ít ra bên ngoài thì tốt hơn.
Ở chợ đi dạo vài vòng, xác định những thứ cần mua đã gần đủ, hắn mới quay trở về.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một gánh hàng rong nhỏ bán mứt quả, liền kinh hỉ tiêu sái đến gần.
Những viên tiểu hồ lô được xuyên thành chuỗi, bên trên được phủ một lớp đường màu đỏ trong suốt sáng long lanh, Giang Phong cẩn thận nhìn, nhất thời có chút hoài niệm.
Khi còn bé hắn thích nhất thứ mứt quả này, mỗi lần hắn khóc nháo, lúc hắn tức giận, mỗi lần như vậy mẫu thân hắn đều mua thứ này hống hắn, mỗi lần hẹn gặp mẫu thân đều đem đến kẹo hồ lô, cho dù có tức giận cũng sẽ tiêu thất vô tung.
Chờ một chút trở về, nhìn thấy hắn khẳng định lại thờ ơ với hắn, không bằng mua thứ này trở về dỗ dành Vô Cực.
Hắn lộ ra tươi cười, “Lão bản, cho ta ba xuyến.” Vô Cực ăn hai xuyến, hắn ăn một xuyến, Giang Phong ở trong lòng không ngừng cười trộm.
Lấy ra ba văn tiền trả xong, hắn cầm đống lớn đống nhỏ, cộng thêm ba xuyến mứt quả về nhà.
Vui mừng khôn xiết cầm mứt quả, Giang Phong mở khóa, đạp cánh cửa tiến vào, trông thấy Bạt Thác Vô Cực đã tỉnh ngủ, ngẩn ngơ ngồi ở đầu giường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạt Thác Vô Cực giương mắt, sau khi thấy Giang Phong, hắn tức giận dâng lên, đưa tay chụp được thứ gì đều ném vào Giang Phong.
Giang Phong sợ tới mức liên tục né tránh.
“Vì cái gì không cho ta chết? Vì cái gì muốn cho ta sống tiếp?”
” Vô Cực, ngươi đừng tức giận. . . . . .”
” Giang Phong, ngươi luôn tuỳ ý như vậy, ngươi cho là nhân sinh kẻ khác có thể tùy ý thao túng sao? Ngươi dựa vào cái gì định đoạt sinh tử của ta?” Bạt Thác Vô Cực hướng hắn rống giận.
Giang Phong không lên tiếng, nhìn chăm chú mặt đất.
“Giang Phong, ngươi đừng trốn tránh!”
” Giang Phong cười khổ, ngẩng đầu, trên mặt mang theo bi thương,” Ta không muốn ngươi chết” Bạt Thác Vô Cực chết, hắn cũng vô pháp sống cho qua ngày, bởi vì hắn là đầu sỏ gây nên, là hắn làm cho Vô Cực có ý niệm tự tìm cái chết trong đầu.
” Có ý tứ gì?” Hắn không rõ. Nhiệm vụ của Giang Phong không phải là lấy tính mạng của hắn sao? Không phải phải mang thủ cấp hắn về phục mệnh hay sao? Nhưng vì sao hiện giờ lại nói những lời làm người ta hiểu sai ý.
” Ta không muốn cho ngươi chết.” Hắn lại nói lần nữa.
Bạt Thác Vô Cực bình tĩnh nhìn chăm chú hắn, trong đầu giằng co, biểu tình trên mặt Giang Phong là nghiêm túc như vậy, Giang Phong thực không hy vọng hắn chết, thế nhưng, thế nhưng quốc gia của hắn bị hủy, hại hắn thành người mất nước…
Không ngừng đấu tranh, rồi sau đó hắn thở dài một hơi.
Quả nhiên, trong nội tâm hắn kỳ thật là không hận Giang Phong. Giang Phong cùng hắn đều minh bạch, hắn đối với danh lợi địa vị căn bản không hề ham muốn, phải lên làm Hoàng Thượng cũng là phụ hoàng tùy hứng gây nên.
Giang Phong xem như… giải cứu hắn?
Bạt Thác Vô Cực tức giận chậm rãi thối lui, chẳng qua là lập tức lo lắng một chuyện khác :” Cô nhi đâu? Ngươi đưa nó giấu đi đâu?”
Biết hắn nói sang chuyện khác là có nghĩa là đã tha thứ, Giang Phong đóng cửa lại hướng bên giường đi đến trấn an hắn nói:” Ta đưa nó an trí ở một địa phương an toàn, Vô Cực ngươi trước hết đừng lo lắng”.
“An toàn?” Hắn nhíu mày, “Ở đâu?”
Giang Phong cười cười, “Ở đâu không trọng yếu, quan trọng là … Hắn an toàn, ta sẽ không hại hắn, hắn là hài tử của ta, ta là vì tốt cho hắn”.
Hắn lặng im trong chốc lát đành phải gật đầu. “Nơi này là chỗ nào? Ngươi tại sao muốn đem ta khóa ở gian phòng này? Còn có ngươi phế đi võ công của ta?” Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, không riêng chuyện này, hắn còn muốn hỏi Giang Phong vì sao không đem hắn giao cho hoàng đế Viêm Di quốc vì sao hắn còn sống…
Giang Phong suy nghĩ vòng vo một hồi trả lời” Đầu tiên nơi này là biệt viện của ta ở kinh thành, còn nữa ta đem ngươi khóa ở phòng là sợ ngươi sau khi tỉnh lại muốn chạy trốn, cho nên mới tạm thời khóa cửa lại, cuối cùng ta cũng không có phế võ công của ngươi”
” Vậy vì sao ta không xuất được nội lực?”
” Ta chỉ là tạm thời phong tỏa thôi, ta sợ ngươi đào tẩu”. Giang Phong khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói, vẫn chưa nghĩ phong tỏa cùng phế võ công kỳ thật cũng không có gì khác biệt, đều là làm cho Bạt Thác Vô Cực không thể sử xuất vũ lực.
” Giang Phong, ngươi không trải qua sự đồng ý của ta liền tự tiện hành động như vậy” Hắn tức giận nói.
Giang Phong trái lại ra vẻ không sao cả cười cười, ” Vô Cực, ta đây là tốt cho ngươi”
Nghe vậy Bạt Thác Vô Cực cười nhạo. “Tốt với ta?”
Khi quốc gia diệt vong, Giang Phong chỉ một câu vì hắn hảo liền tiêu diệt quốc gia của hắn, thiện ý mang cả Cô nhi đi, cũng là một câu ‘vì hắn hảo’ liền tùy ý mang hắn đi, mặc kệ làm chuyện gì lý do của Giang Phong bao giờ cũng chỉ một câu ‘vì hắn hảo’ mà Giang Phong luôn luôn tùy hứng, nói là vì hắn hảo kỳ thực căn bản chính Giang Phong hảo, Giang Phong chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.
===
Chuyện kể kẹo hồ lô
Chuyện kể rằng vào thời nhà Tống (960 – 1279), một trong những phi tần được sủng ái của hoàng đế Tống Quang Tông (1147 – 1200) mắc phải căn bệnh trầm trọng. Trong khi các thái y trong hoàng cung đều phải bó tay thì một thần y trong dân gian diện kiến xin nhà vua cho phép mình chữa trị.
Phương thuốc chữa trị ông đưa ra rất đơn giản, ông viết: bọc những quả táo gai trong nước đường đun nóng, ăn từ 5 đến 10 viên trước mỗi bữa ăn và Vương phi sẽ hồi phục sau 2 tuần. Phương thuốc này đã phát huy tác dụng trong sự kinh ngạc của các thái y và các quan trong triều.
Phương thuốc chữa bệnh này nhanh chóng được lan truyền trong dân gian cho toàn bộ dân chúng như một thức ăn tốt cho sức khoẻ. Người ta bắt đầu sử dụng những xiên kẹo dùng thêm nước đường để gia tăng vị ngọt. Những xiên kẹo ban đầu chỉ xiên 2 quả táo gai, một quả nhỏ ở trên và 1 quả to ở dưới. Điều này khiến cho cây kẹo trong giống những quả hồ lô và cái tên kẹo hồ lô cũng bắt nguồn từ đây.
Ngày nay, hầu hết những xiên kẹo hồ lô có từ 8 đến 10 viên/xiên nhưng người dân Trung Quốc vẫn giữ nguyên cái tên kẹo hồ lô truyền thống của mình. Đăng bởi: admin