Định Phong Ba

CHƯƠNG 45
Buổi tối, hoàng đế chiếu theo thường ngày đi tới tẩm cung, bất thường ở chỗ từ khi hắn bước vào trong phòng đến bây giờ, nam nhân trầm mặc ngồi ở mép giường vẫn chưa bưng trà cho hắn, hoàng đế có chút tức giận, “Đang suy nghĩ cái gì? Ngay cả trẫm vào cửa cũng không phát hiện?”
Nam nhân ngẩng đầu thờ ơ nói: “Ngươi, ngày hôm nay làm gì?”
” Trẫm làm gì còn phải hướng ngươi báo cáo hay sao?”
Nam nhân trầm mặc không đáp lời.
Hoàng đế thở dài đứng dậy đi tới mép giường đem nam nhân ôm vào trong lòng:” “Ngươi sinh khí? Trẫm không phải cố ý hung ác với ngươi, ngươi cũng biết thân là đế vương trong một ngày đêm có rất nhiều chuyện làm, lẽ nào ta phải nhất nhất báo cho ngươi ngày hôm nay làm cái gì, làm cái nào trước sao?”
Nam nhân đẩy hắn ra, đứng dậy ly khai giường, đối mặt hoàng đế, từ trên cao nhìn xuống hắn, khẽ nói:” Ngươi chỉ cần nói cho ta biết hôm nay có đúng hay không đem một người tên là Bạt Thác Vô Cực nhốt vào thiên lao?”
Hoàng đế nhìn trái nhìn phải xong nói, “Ai nói cho ngươi chuyện này? Lắm miệng! Trẫm không phạt hắn không được!”

” Ngươi chỉ nói cho ta có hoặc không có là được.”
Hoàng đế từ chối một hồi lâu mới miễn cưỡng nói:” Không sai, đích thật là có”.
” Vậy ngươi có đúng là phái tướng lĩnh công diệt Huyền Vũ quốc hay không?” Nam nhân khẩu khí nhẹ nhàng ôn nhu.
” Đúng, không sai! Trẫm đích xác làm như vậy.”
Nam nhân nghe hắn thẳng thắn trả lời, đáy mắt hiện lên thất vọng, “Vì sao… Vì sao ngươi cuối cùng vẫn không đem lời ta nói nghe vào? Ta rõ ràng muốn ngươi đừng động đến Huyền Vũ quốc…”
“Ta là đế vương, có thể nào vì tư tình nhi nữ ảnh hưởng đại sự quốc gia?”
Nam nhân vừa nghe, thở dài, “Quên đi, hiện tại nhắc lại cũng không làm nên chuyện gì. Ta chỉ cầu ngươi, thả Vô Cực ra.”
Hoàng đế không nói hai lời bác bỏ:” Không được, hắn chính là phạm nhân trọng yếu trẫm thật vất vả mới bắt được, không thể tùy ý thả, trẫm còn muốn dựa vào hắn cung ra Giang Phong ở nơi nào ni.”
Nam nhân run rẩy, “Ngươi đối hắn dùng hình sao? Ngươi, ngươi rõ ràng biết hắn là của ta… Ta…”
Hoàng đế hừ lạnh, “Của ngươi thì là thế nào? Đừng quên ngươi đã thoát khỏi Bạt Thác hoàng triều.” Hoàng đế một tay kéo nam nhân quay về trên giường “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi không cần thiết phải đem tâm tư đặt ở trên người Bạt Thác Vô Cực.”
Hoàng đế cúi đầu, chiếm đoạt môi hắn. “Chúng ta lại sinh một cục cưng đi, lúc này một lần sinh hai đứa có được hay không? Chỉ là sợ ngươi ở tuổi này rồi sinh hai đứa không biết thân thể chịu đựng được không?” Hắn từng bước cởi xuống nút buộc dưới thân nam nhân.
Nam nhân bất đắc dĩ đưa tay câu cổ hắn, lựa ý hùa theo sự nhiệt tình của hắn.

Vào đêm, vị đạo tanh tưởi trong thiên lao càng xua đi không được, từng đợt vị toan thối liên tục xông vào xoang mũi của Bạt Thác Vô Cực.

Bạt Thác Vô Cực ngã vào bên trong vách nhà tù nghỉ ngơi, vết roi trên người bắt đầu chậm rãi đau, lơ đãng đụng vào làm cho hắn đau nhức đến nhăn mày.
Đối với những vết thương này, Bạt Thác Vô Cực cam tâm tình nguyện chịu đựng, đây là bằng chứng xác thực duy nhất chứng minh hắn có thể bảo hộ Giang Phong. Hắn không biết hắn sẽ tiếp tục bị nhốt tại nhà giam bao lâu, nhưng khẳng định là khoảng thời gian không ngắn, sau này còn có nhiều cực khổ hơn như vậy, ngày hôm nay số roi này chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn không thể ngã xuống, không thể nhận thua.
Giang Phong, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho ngươi.
Khách lạp!
Lại có người đi vào.
Bạt Thác Vô Cực hé mắt muốn nhìn rõ ràng người được phái đến, chỉ là không biết làm sao một mảnh hắc ám làm cho hắn thấy không rõ.
Ngục tốt ngủ mê mệt căn bản không phát hiện có người xông vào, người đến đánh vào trên người ngục tốt một kích, làm cho hắn rơi vào trạng thái hôn mê. Người nọ lấy chìa khóa trên người ngục tốt đến gần hắn.
Hắn thắp sáng ngọn đèn cúi đầu khai khóa.
Đẩy cửa lao ra, người nọ mềm nhẹ nói với hắn:” Ta là đến thả ngươi đi, nhanh lên một chút rời khỏi đây đi”
Nhờ tia sáng mờ tối Bạt Thác Vô Cực rốt cục nhìn thấy chân diện mục của người nọ, trong mơ hồ hắn nghĩ có chút quen thuộc, bỗng nhiên hắn kinh hãi “Hoàng huynh? !”

Nam nhân bị Bạt Thác Vô Cực gọi hoàng huynh cười khổ, “Đã lâu không có nghe người khác gọi như thế.”
Bạt Thác Vô Cực vẫn đang duy trì chấn động,” Hoàng huynh, ngươi tại mười tám năm trước không phải đã tạ thế sao… Vì sao.. Vì sao gặp ngươi ở đây?”
Nam nhân trước mắt đúng là đại hoàng huynh của Bạt Thác Vô Cực, Bạt Thác Vô Nhược. Trong trí nhớ của Bạt Thác Vô Cực, khi tin dữ truyền ra hắn còn tại căn nhà nhỏ, hắn chỉ nghe đêm yến hội đó Vô Nhược đột nhiên té xỉu trên đại điện, sau đó không tỉnh lại.
“Trong đó có rất nhiều chuyện, chỉ sợ nói rõ một lần với ngươi ngày đã sáng. Chính sự quan trọng hơn, ngươi ly khai ở đây trước, tương lai nếu có cơ hội, ta cùng ngươi nâng cốc mừng gặp mặt”. Bạt Thác Vô Nhược kéo cổ tay tay hắn, hướng thiên lao đi ra.
“Cước bộ mau một chút, Giang Phong đã chờ ngoài cung.”
“Giang Phong? ! Hắn thế nào…”
” Là hắn cầu xin ta cứu ngươi ra ngoài, vừa nghe đến người bị nhốt là Vô Cực, ta có thể nào mặc kệ ngồi nhìn?” Bạt Thác Vô Nhược vừa đi vừa nói, hắn tận lực né tránh đám người tuần tra, một đường đem Bạt Thác Vô Cực mang ngoài cung. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận