Định Phong Ba

CHƯƠNG 55: TỪ NAY VỀ SAU – CHI THẤT
Hai gò má được bao trong ấm áp, nâng lên, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân vài ngày chưa thấy, tầm mắt nhất thời nhạt nhòa.
“Giang. . . . . . Giang Phong.”
Giang Phong bước về phía trước kéo lấy hắn hung hăng ôm. “Ngươi khiến ta tìm muốn điên rồi.”
Hoàng đế mang tiếu ý trên mặt tiến vào bên trong cung điện, Bạt Thác Vô Nhược đến gần hắn, khẽ cười nói: “Không phải nói muốn dẫn bọn nhỏ đi tắm sao? Sao tìm được Giang Phong ở nơi nào vậy?”
” Đích thật là dẫn bọn nó đi tắm, nhưng mà chỉ đem mấy đứa nó giao cho nhũ mẫu thôi. Mỗi lần chỉ cần có Bạt Thác Vô Cực tồn tại, ngươi sẽ quên trẫm, để hấp dẫn lực chú ý của ái phi, trẫm đành phải đem Giang Phong mang đến, không biết trẫm làm như vậy, ái phi có vừa lòng hay không?”
Bạt Thác Vô Nhược bất đắc dĩ cười cười.
.
.
.
Ở một góc khác, “Ngươi sao lại đến đây?” Bạt Thác Vô Cực tựa đầu vào vai Giang Phong, mờ mịt hỏi.
“Hoàng Thượng mang ta tới. Ta đem toàn bộ kinh thành lục tung lên vẫn không tìm thấy ngươi, ta vẫn nghĩ vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì trên đường hoặc là bị người nào đó khi dễ, thì phải làm sao. . . . . .” Giang Phong nhắm mắt, siết chặt cánh tay, lực đạo gia tăng, như là muốn đem hắn dung nhập vào trong mạch máu của mình, chẳng phân biệt được cũng chẳng tách rời được.
“Ngươi quay về biệt viện?” Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.
” Ta mỗi đêm đều trở về, chẳng qua là về muộn, ngươi đang ngủ.”
Bạt Thác Vô Cực há hốc miệng, thoáng cái mang khẩu khí hiểu rõ nói: “Ngươi cố ý sao.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Lực đạo ôm chặt thoáng nhẹ đi, “Ta. . . . . .” Nghĩ muốn phản bác, lại tìm không ra lý do, thở dài, thản nhiên nói: “Đích xác, như lời ngươi nói .”
Chậm rãi, hắn mở miệng hỏi, “Ta có thể. . . . . . Hỏi ngươi vì sao không?”
Được Giang Phong ôm vào trong ngực rõ ràng ấm áp, nhưng thân thể hắn lại từ từ lạnh run lên.
” Ngươi muốn ta cho ngươi độc lập, nhưng ta làm không được, vừa thấy ngươi ta sẽ muốn khuynh tẫn toàn lực bảo hộ ngươi, không cho ngươi chịu một chút ủy khuất nào. Ngươi nói ngươi không thích ỷ lại ta, thế nhưng ta lại hưởng thụ cảm giác ngươi nương tựa vào ta . . . . . . Bởi vì ta làm không được, mà ngươi lại chờ mong, cho nên ta phải dừng chiếu cố, không ngừng đảo quanh, cho đến đêm khuya chờ ngươi ngủ ta mới trở về.” Hắn ửng đỏ mặt, bật cười, “Mỗi lần ngươi ngủ, ta thích ở trên người ngươi lưu chút dấu vết, lần nào cũng nhất định phải đóng dấu nha.”
Ban đầu cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nghe được một câu cuối cùng kia phải nín khóc mà cười.
Giang Phong buông ra, nhìn hắn đang tươi cười, nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi cuối cùng cũng nở nụ cười. Nhiều ngày không thấy ngươi cười rồi, ngay cả lúc ngủ mày của ngươi cũng nhíu chặt.”
” Ngươi đem những lời trước kia của ta quên đi, mấy ngày nay ngươi đi vắng ta rất nhớ ngươi, thật sự nhớ. . . . . .” Có lẽ là lâu lắm không gặp Giang Phong, những lời bình thường hắn sẽ không bao giờ nói lại nói ra miệng mà không chút xấu hổ, nói xong thoáng như buông được tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
” Ta cũng nhớ ngươi. Mỗi ngày nhớ ngươi, nhớ ngươi, muốn đem ngươi vĩnh viễn cột vào bên người ta, không cho ngươi đi đâu, chỉ có thể bồi ta.” Giang Phong chậm rãi để sát vào mặt hắn, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã tưởng niệm rất lâu.
Ôn nhu tham nhập, liếm qua từng tấc một trong khoang miệng, như nguyện mới quấn lên cái lưỡi ướt át, chậm rãi mà làm sâu thêm nụ hôn này, càng hôn càng kịch liệt, miệng Bạt Thác Vô Cực tê rần, nước bọt không kịp nuốt thuận theo nơi hai người tiếp xúc chảy xuống, tiếp tục đoạt lấy một hồi lâu sau Giang Phong mới vừa lòng rời đi.
Hai người nùng tình mật ý, hoàn toàn quên mất còn hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược một bên.
“Chậc chậc, ở trước mặt trẫm cũng dám phóng đãng như thế.” Hoàng đế ghen tị nói. “Nhược, chúng ta cũng thân thiết, thân thiết đi.”
Hoàng đế ôm vai hắn kéo vào nội thất, Bạt Thác Vô Nhược muốn ngăn hắn lại, “Ngươi đừng. . . . . .”
Hoàng đế cảm thấy thất vọng, làm ra vẻ hung thần ác sát nói với bọn người Giang Phong: ” Hai người các ngươi, nếu sự tình đã giải quyết, có thể ly khai chưa?”
Giang Phong dắt tay hắn, ôn nhu hỏi: “Vô Cực, chúng ta về nhà?”
Bạt Thác Vô Cực liên tục gật đầu, hai người hướng hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược cáo biệt xong thì rời khỏi hoàng cung.
Có câu ‘ tiểu biệt thắng tân hôn ’, từ trong cung gặp lại nhau đã hoà thuận đâu vào đấy, cảm tình bọn họ còn ngọt ngào hơn cả trước kia.
Đi đường Giang Phong lại nâng hắn, ăn cơm Giang Phong uy hắn, ngay cả uống nước trà Giang Phong cũng giành châm trà, Bạt Thác Vô Cực nghiễm nhiên trở thành một người cơm đến há mồm, trà đến chìa tay.
Hắn cũng không cự tuyệt hành động của Giang Phong nữa, bởi vì hắn cũng vui vẻ.
Mấy tháng sau đó Giang Phong đều toàn tâm toàn ý bồi ở bên cạnh hắn. Bụng càng ngày càng to thì Giang Phong lại càng thêm khẩn trương, ngay cả Bạt Thác Vô Cực đứng chỉ một chút đã khiến cho hắn lải nhải cả một ngày.
Bạt Thác Vô Cực cũng chỉ cười mặc Giang Phong càm ràm, hoàn toàn thuận theo hắn.
Đến hơn chín tháng thì bụng đã lớn gấp đôi lúc sáu tháng.
Trong khoảng thời gian này, Bạt Thác Vô Nhược thường vác bụng chạy đến biệt viện la cà, làm hoàng đế sợ tới mức bồi dính ở một bên không dám xem thường.
Bọn họ còn cùng Bạt Thác Vô Nhược định ước nếu cùng sinh con trai sẽ để bọn nhỏ làm huynh đệ, nếu là một nam một nữ sẽ chỉ phúc vi hôn kết làm thân gia.
Song phương đều cười đáp ứng.
Buổi chiều hôm nay, tiễn Bạt Thác Vô Nhược cùng hoàng đế ra đến cửa biệt viện, Bạt Thác Vô Cực đột nhiên bụng một trận quặn đau, hắn ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy bộ dáng hắn thống khổ Giang Phong lo lắng hỏi.
“Bụng rất đau. . . . . .” Hạ thân ẩm ướt một mảnh, có chất lỏng chảy ra ào ạt không ngừng, mặt hắn trắng bệch, bàn tay ôm bụng không tự giác xuất lực, nhưng lại không dám làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng, đành phải nắm chặt nắm tay, vì lực đạo quá lớn mà móng tay đâm vào trong da thịt.
===
rải bông em nó sắp sinh =3= Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui