Trong động phủ bố trí phong ấn, Lâm Phong lại rơi vào trạng thái đột phá nên cả hắn cùng Mộ Dung Tuyết đều không biết dị tượng bên ngoài. Theo thói quen mỗi khi đột phá Lâm Phong đều tản ra thần thức vì hắn muốn biết thần thức của hắn cực hạn là thế nào.
Thần thức Lâm Phong lúc này lại có thể mở ra 1500 trượng, đây đã vượt qua cực hạn 999 trượng của Trúc Cơ kỳ rồi. Lâm Phong cũng giật mình, dị tượng đã biến mất nhưng nguồn linh khí xung quanh động phủ của hắn quá mức khoa trương, ít nhất phải gấp 3 lần linh khí những chỗ khác, hơn nữa dường như đang có rất nhiều thân ảnh lao tới vị trí của hắn, trong đó tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kì.
Không càn đoán cũng biết lần này công pháp của hắn xuất thế lại gây ra dị tượng rồi a, Lâm Phong cũng không suy nghĩ nhiều, đánh thức Mộ Dung Tuyết đang tu luyện, dù sao nàng cũng đã đột phá Trúc Cơ tầng 4 nên bị đánh thức đột ngột cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng lắm.
Mộ Dung Tuyết không chống cự, nàng không biết tại sao Lâm Phong lại đánh thức nàng khỏi trạng thái tu luyện nhưng chắc chắn là có chuyện không hay hắn mới làm như vậy, Mộ Dung Tuyết cùng Lâm Phong nhanh chóng rời khỏi động phủ này.
Dù phản ứng rất nhanh nhưng khi hai người vừa chạy ra khỏi động phủ thì đã bị mấy người nhìn thấy, một đại hán Trúc Cơ viên mãn hét lớn:
-Mau đuổi theo bọn chúng, chắc chắn trên người chúng có chí bảo.
Không cần tên đại hán kia lên tiếng thì năm người còn lại cũng đã đuổi theo Lâm Phong, dị tượng xuất hiện chắc chắn có bảo vật, hơn nữa vị trí xuất hiện bảo vật lúc này còn có hai người, thoạt nhìn cũng chỉ là Trúc Cơ trung kì, không cướp đoạt thì còn đợi khi nào a.
Ngay lập tức 6 người thi triển thân pháp đuổi theo Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết, tốc độ của bọn chúng cũng không chậm nhưng vẫn kém Lâm Phong một bậc, bất quá có một tên sử dụng Phi Hành linh thú khiến khoảng cách của hắn và Lâm Phong ngày càng được thu ngắn lại.
Phi Hành linh thú tốc độ cực nhanh, nếu không phải Lâm Phong duy trì ảo cảnh để con phi cầm này sợ hãi giảm tốc độ của nó lại thì Lâm Phong đã bị bắt kịp rồi. Phi Hành Linh thú mặc dù cũng có linh trí nhưng linh trí của nó khá thấp, ảo cảnh của Lâm Phong tác dụng lên nó cũng rất lớn. Tần Thiên (kẻ cưỡi linh thú) cũng có điều suy nghĩ, phi cầm này của hắn hôm nay tại sao lại chậm như vậy a, chắc chắn Lâm Phong ó bí mật gì ở đây rồi, hắn muốn bắt sống Lâm Phong.
Lâm Phong cảm thấy vô cùng phiền muộn, chắc chắn sau vụ này hắn phải tìm kiếm hoặc sáng tạo ra một bộ thân pháp yếu quyết, lúc nào hắn cũng là người thua thiệt về tốc độ vì không có phi hành pháp bảo a, nếu không phải có ảo cảnh trợ giúp thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lâm Phong nắm tay Mộ Dung Tuyết, thi triển Thất Tinh Bộ đến cực hạn, không ngừng có tàn ảnh lóe ra bốn phương tám hướng nhưng vẫn không cắt đuôi được 6 tên kia, nói không chừng thời gian lâu dài còn có nhiều người hơn tìm hắn.
Mấy nén nhang sau, Lâm Phong ra vẻ mỏi mệt, tốc độ chậm lại, một bên dụng lực quăng Mộ Dung Tuyết đi rất xa đồng thời hét lớn:
-Sư muội mau chạy đi, ta sẽ ở lại ngăn cản bọn chúng, chỉ cần bảo vật tới tay sư phu chắc chắn sư phụ sẽ báo thù cho ta.
Mộ Dung Tuyết biết đây là Lâm Phong đang đánh lạc hướng bọn người kia, cũng nhanh chóng thi triển Đan Thuấn tới cực hạn, để lại một ánh mắt ngoan độc cho đám người truy đuổi, tốc độ cũng chỉ thua Lâm Phong một phần mà thôi.
Lâm Phong quay lại, khí thế điên cuồng, thoạt nhìn giống như đang thiêu đốt tinh huyết để đề cao thực lực, hắn hét lớn:
-Ngươi đứng lại cho ta.
Tên sử dụng phi hành linh thú cũng nheo mày, khoảng cách của hắn là gần Lâm Phong nhất, tu vi lại là Kết Đan sơ kỳ, hắn là người có hy vọng cướp đoạt được bảo vật nhất. Bất quá bây giờ bảo vật đang ở trong tay cô gái kia, hắn lại bị Lâm Phong quấy nhiễu, chẳng mấy chốc mà năm tên kia sẽ đuổi kịp hắn, đến lúc đó bảo vật lại phải chia đều, không bằng hắn giữ lại tu vi, chờ đợi năm tên kia tới cùng đánh giết Lâm Phong sau đó lại truy đuổi Mộ Dung Tuyết vì trên người Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết đã bị bọn hắn sử dụng Truy Khí Hương, một loại Hương Khí vô hình vô vị, thường được sử dụng để đánh dấu lên linh thú.
Hơn nữa tên này cũng không muốn diệt sát Lâm Phong, hắn còn muốn moi ra bí mật khiến tốc độ của phi cầm chậm lại nữa kìa, nếu có bí mật này không phải bất kỳ phi cầm nào cũng bị hắn khống chế sao, đến lúc đó địa vị của hắn trong tông càng cao hơn một bậc.
Đã ra quyết định, tên này cũng không vội vàng xông lên, trong mắt hắn tu vi của Lâm Phong là Trúc Cơ trung kì, sau khi thiêu đốt tinh huyết thì đã vọt lên cảnh giới Trúc Cơ Viên Mãn, không chênh lệch với hắn là bao, dù bắt sống hay giết được Lâm Phong cũng rất tốn khí lực. Hắn đang chờ đợi thời gian thiêu đốt qua đi, hoặc năm tên kia hội họp lại thì Lâm Phong không gây ra được sóng gió gì.
-Ta là Tần Thiên, nếu ngươi tránh sang một bên để ta truy đuổi cô gái kia ta sẽ bảo đảm cho ngươi được an toàn, ngươi cũng biết nếu ngăn cản thì trước sau gì ngươi cũng chết, cần gì phải vì một người đàn bà mà như vậy a.
-Hừ, ngươi đừng tưởng ta là kẻ ngu ngốc, dù sao cũng chết thì ta sẽ vì sư muội mà chết, sư phụ chắc chắn sẽ báo thù cho ta, tới đây đi.
-Ha hả, ta cũng không cần tốn công giết ngươi, ta xem máu huyết của ngươi nhiều hay ngươi ngăn cản được ta lâu, ta nói cho ngươi biết dù sư muội của ngươi chạy tới đâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta đâu, ả đã bị chúng ta đánh dấu rồi.
Tần Thiên cười lớn, hắn rất thích cảm giác trêu đùa với đám kiến hôi này, hắn ghét nhất thể loại tu tiên mà còn lo lắng cho người khác, hắn nghĩ rằng tất cả kẻ như thế đều là giả tạo. Lâm Phong nghe vậy cũng biến sắc, khí thế xìu xuống, dường như hắn đã bị lời nói của Tần Thiên lay động.
-Lời ngươi nói… là thật. Ngươi có thể bảo đảm an toàn cho ta sao.
-Hừ, Tần Thiên ta chưa bao giờ gạt người, ngươi chỉ cần giao ra hồn huyết ta liền đảm bảo cho ngươi.
Tần Thiên ra vẻ mặt mất bình tĩnh, dường như chỉ cần Lâm Phong không đồng ý hắn sẽ giết Lâm Phong vậy. Lâm Phong có chút do dự, bất quá chỉ vài hơi thở sau hắn liền thở dài, vỗ tay lên trán, một giọt hồn huyết bay ra, giọt hồn huyết này nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt, màu sắc hơi đậm một chút mà thôi. Khi giọt hồn huyết kia bay ra thì sắc mặt Lâm Phong trắng bợt, tu vi cũng trở về Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là yếu nhược hơn lúc đầu rất nhiều.
Tần Thiên vui vẻ, hắn nắm trong tay hồn huyết của Lâm Phong thì đâu còn sợ Lâm Phong không khai ra bí mật kia, hắn cũng đã dùng thần thức dò xét giọt hồn huyết này, đây đích đích xác xác là một giọt hồn huyết, thế là cũng giơ tay điểm lên trán, giọt hồn huyết của Lâm Phong rơi vào mi tâm của hắn.
Đột nhiên một tiếng chửi mắng gầm trời vang lên:
-Con mẹ nó, một con kiến hôi Kết Đan sơ kỳ cũng dám hấp thu hồn huyết của bổn khuyển, ngươi tới số rồi a.
Từ Thú Nang của Lâm Phong vọt ra một con chó nhỏ màu đen, Tần Thiên nhìn không rõ tu vi, thế nhưng linh thú biết nói tiếng người a, hắn chưa từng nghe đến linh thú nào như vậy, thậm chí dù là linh thú Nguyên Anh kì cũng không làm được như vậy.
Tần Thiên hoảng hốt, như vậy con chó đen này tu vi ít nhất cũng là Hóa Thần, thậm chí còn cao hơn, hắn liền muốn quay đầu bỏ chạy đồng thời bức giọt hồn huyết kia ra, bởi vì hắn nghe được nó nói đây là hồn huyết của nó a.
Nhưng tất cả đã quá muộn, một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo cùng tà ác từ giọt hồn huyết bộc phát, một lực lượng thôn phệ bùng nổ trong cơ thể Tần Thiên, sinh cơ của hắn, linh lực của hắn, tinh huyết của hắn đều bị giọt hồn huyết kia thôn phệ. Con chó nhỏ màu đen kia mở miệng hấp một cái, Tần Thiên giống như hóa thành từng dòng bọt biển chui vào miệng của con chó nhỏ này vậy.
Chỉ vài hơi thở sau nguyên bản đứng trên con phi cầm kia là Tần Thiên giờ phút này đã không thấy đâu, chỉ còn một giọt hồn huyết tử sắc lơ lửng ở đó, dường như Tần Thiên đã bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Lâm Phong phất tay thu lại giọt hồn huyết của Siêu Khuyển, tiện thể hắn thu luôn túi trữ vật của Tần Thiên luôn. Không phải hắn không thể giết Tần Thiên chẳng qua hắn muốn cướp đoạt phi cầm này nên mới dùng phương pháp như vậy, một khi đấu pháp rất có thể sẽ ảnh hưởng tới phi cầm, bởi vì phi cầm đều đã giao hồn huyết cho chủ nhân cả rồi.
Siêu Khuyển liếm liếm môi, dường như ăn chưa đã, bực tức nói ra:
-Hừ hừ, một tên Kết Đan sơ kỳ bổn khuyển một ngụm liền nuốt sạch, bất quá vẫn chưa đã a. Lão đại phía sau còn mấy tên để tiểu đệ đây vì lão đại lập công luôn nhé.
Siêu Khuyển lúc trước nhận Lâm Phong là chủ nhân nhưng nó thấy danh xưng chủ nhân làm mất uy thế của nó thế là đổi lại thành lão đại, như vậy ít ra vị trí của nó không dưới Lâm Phong quá nhiều.
Lâm Phong liếc nhìn Siêu Khuyên, hắn hơi bất mãn với phương pháp tu luyện của con chó ngốc này, liền cốc đầu nó một cái:
-Ngươi hấp thu tinh huyết của linh thú kết đan kỳ, giờ lại nuốt một tên kết đan sơ kỳ mà chỉ đạt được Trúc Cơ trung kỳ, ngươi có phải quá vô dụng rồi không.
-Lão đại a, tinh huyết của mấy tên này căn bản là hàng kém chất lượng, ta hấp thu cũng không được bao nhiêu a. Bất quá đã lâu rồi không được ăn cũng cảm thấy miễn cưỡng ăn được, cho ta hấp thu thêm năm tên Trúc Cơ hậu kỳ kia liền đột phá Trúc Cơ hậu kỳ rồi a.
Lâm Phong cảm thấy chiêu thôn phệ của Siêu Khuyển cũng khá lợi hại, nó mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ đã thôn phệ được Kết Đan sơ kỳ rồi, đợi nó đột phá Kết Đan thì hắn cũng đỡ được một phần, thế là cũng đồng ý, Siêu Khuyển không cao hơn hắn hai cảnh giới thì hắn cũng không sợ bị con chó này phản phệ. Siêu Khuyển cũng không dám làm phản Lâm Phong, từ lúc nó thấy tinh huyết của Lâm Phong nó đã quyết định đời này sẽ không đối đầu với Lâm Phong.
-Được rồi, ngươi làm cho gọn gàng một chút.
Dưới thủ đoạn thôn phệ của Siêu Khuyển thì dù Tần Thiên chết nhưng phi cầm của hắn cũng không bị phản phệ, Siêu Khuyển giao giọt hồn huyết của con phi cầm này cho Lâm Phong, rất nhanh chóng thì nó đã bị Lâm Phong điều khiển. Đây là một con Hồng Linh Hạc, tu vi chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, lực công kích gần như là không có bất quá nếu so về tốc độ thì có thể sánh ngang với một pháp bảo phi hành linh cấp trung phẩm, còn nếu so sánh với người không có phi hành pháp bảo thì tốc độ tương đương với một Kết Đan hậu kỳ a.