Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Giá!  
Xe ngựa lại tiếp tục lên đường.

– Lưu Uyển đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!  
Nữ tử nhất thời quỳ xuống hành lễ.

– Lưu tiểu thư không cần đa lễ, chỉ thuận tay mà thôi!  
Lục Lâm Thiên mỉm cười, phất tay đánh ra cỗ kình khí vô hình nâng Lưu Uyển đứng dậy, nói:  
– Ngươi gọi ta tiền bối, chẳng lẽ ta già như vậy sao?  
– Tiền bối đương nhiên không già, nhưng mà…  
Lưu Uyển có chút câu nệ muốn giải thích, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Trong lòng của nàng, đối phương là Vũ Suất, mặc dù bề ngoài xấp xỉ với nàng, nhưng tuổi thực tế có lẽ đã rất lớn.

– Được rồi, ta họ Lục, ngươi gọi ta công tử là được rồi.

Lục Lâm Thiên nhìn qua nha đầu, hỏi:  
– Ngươi ngây người làm gì, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa hay sao!  
– Ngươi thật là cường giả Vũ Suất sao, tộc trưởng chúng ta hơn năm mươi mới là Vũ Suất, nhưng tuổi của ngươi chỉ xấp xỉ tiểu thư thôi.

Nha đầu nghi hoặc nói.

– Tiểu Lan, không được vô lễ với Lục công tử!  
Lưu Uyển vội vàng khiển trách, chỉ sợ đắc tội vị cường giả trước mắt này.

– Không sao!  
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nha đầu này thật có ý tứ, hắn nhìn qua Lưu Uyển, nói:  
– Lưu tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi chút việc không?  
– Mời Lục công tử cứ hỏi.

Lưu Uyển nói.

– Ta chỉ muốn biết trong gần một tháng nay trong Dao Hải thành có phát sinh đại sự gì hay không?  
Lục Lâm Thiên hỏi.

– Gần một tháng nay trong Dao Hải thành sóng êm gió lặng, tựa hồ không phát sinh đại sự gì, nếu tính là đại sự chỉ có Quân gia muốn đám hỏi với Bạch gia, đây là chuyện lớn trong Dao Hải thành, mà mục đích riêng của họ chính là muốn đối phó Lưu gia chúng ta, hai đại gia tộc kia cùng Lưu gia luôn giữ thế kiềng ba chân trong Dao Hải thành, lần này hai đại gia tộc liên thủ, âm thầm liên hợp một trưởng lão trong Thương Sơn môn, tính toán đối phó Lưu gia, đúng dịp bị ta hay biết, vì vậy mới làm cho Quân gia đuổi gϊếŧ!  
Lưu Uyển nói.

– Có nghe qua tin tức nào về Thương Sơn môn hay không?  
Lục Lâm Thiên cũng không hứng thú với Quân gia hay Lưu gia gì, hắn chỉ quan tâm động tĩnh của Thương Sơn môn.

– Thương Sơn môn…  
Lưu Uyển cau mày, lập tức nói:  
– Thương Sơn môn có một phân đà trong Dao Hải thành, có một trưởng lão có chút giao tình với Lưu gia chúng ta, thời gian trước ta nghe nói hình như Thương Sơn môn xảy ra chuyện gì đó, cường giả phân đà đều chạy trở về.

– Chỉ vậy thôi sao?  
Trong lòng Lục Lâm Thiên cân nhắc, ra vẻ cái chết của Lâm Trung Kiến đã bị Thương Sơn môn hay biết, hẳn là phải có kế hoạch đối phó mới đúng.

– Ta rời khỏi nhà đã gần mười ngày thời gian, rất nhiều tin tức ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng chúng ta sắp vào thành, phỏng chừng sẽ nghe được không ít tin tức.

Nếu Lục công tử không chê, mời tới Lưu gia nghỉ ngơi, chúng tôi cũng có thể cảm tạ công tử đã cứu mạng, thuận tiện tôi sẽ thu thập tin tức mà công tử muốn biết, sau đó báo cho công tử.

Lưu Uyển thoáng do dự, liền nói.

Lục Lâm Thiên lướt mắt nhìn qua, Lưu Uyển đúng là thông minh, khéo léo muốn mời hắn tới Lưu gia một chuyến, phỏng chừng là muốn kết giao với mình, nói không chừng có thể cấp một ít ưu đãi cho Lưu gia đi.

– Cũng tốt, vậy ta tới quấy rầy một phen!  
Lục Lâm Thiên đáp ứng, nơi này là Dao Hải thành, là địa bàn của Thương Sơn môn, cách Phi Linh môn khá xa, mình thật sự phải tìm hiểu rõ ràng tình hình lúc này mới được.

– Lục công tử đồng ý tới Lưu gia, thật sự vinh hạnh cho Lưu gia.

Nghe được lời nói của Lục Lâm Thiên, Lưu Uyển vô cùng vui vẻ.

– Tiểu thư, chúng ta vào thành!  
Ngoài xe ngựa, thanh âm lão giả truyền vào.

– Trực tiếp về thẳng Lưu gia!  
Lưu Uyển nói.

– Tiểu thư, hình như cửa thành xảy ra chuyện gì, đã bị phong tỏa!  
Thanh âm lão giả truyền tới.

– Lục công tử, để ta đi xem!  
Lưu Uyển biến sắc, lập tức cung kính nói.

– Ta cũng đi xem!  
Lục Lâm Thiên đi theo Lưu Uyển xuống xe ngựa.

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lại, phía trước là một mảnh kiến trúc liên miên thật lớn, xa xa là tường thành cao lớn uốn lượn, tường thành cao khoảng mười thước, rộng vài thước, đều dùng loại đá thật lớn xây dựng mà thành, bề ngoài được mài thành bóng loáng.

Ở phía trước ngay cửa thành cao vài thước rộng cũng vài thước, chung quanh đứng đầy những đại hán mạc giáp trụ chỉnh tề màu xám, chân khí không kém, đầu lĩnh cũng đã tới Vũ phách.

Nhìn trang phục của những người kia, Lục Lâm Thiên nhận ra là người của Thương Sơn môn, nhìn trận thế của họ giống như đã xảy ra biến cố.

– Lục công tử, đây là người của Thương Sơn môn, có thể gần đây trong thành xảy ra chuyện gì, ta đi hỏi thăm, trong đó cũng có người của Lưu gia, không có việc gì đâu.

Lưu Uyển nói.

– Các ngươi là ai?  
Nhưng vào lúc này vài người mặc khải giáp xám trắng đã đi tới hỏi.

– Vương chấp sự, ngay cả ta mà ngươi cũng không biết sao?  
Lưu Uyển đi tới trước mặt đại hán đầu lĩnh nói.

– Nguyên lai là đại tiểu thư Lưu gia, thứ lỗi, mấy ngày nay ta bận rộn vô cùng, không nhìn thấy đại tiểu thư, mời đừng trách móc, đại tiểu thư vừa trở về sao?  
Đại hán sửng sốt, tựa hồ vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ nên không nhận ra là ai, bây giờ mới cười nói.

– Mấy ngày trước ta ra khỏi thành, vừa trở về, xin hỏi Vương chấp sự, trận thế như vậy chẳng lẽ trong thành xảy ra đại sự gì hay sao?  
Lưu Uyển nhíu mày hỏi.

– Nguyên lai đại tiểu thư ra ngoài vài ngày rồi, khó trách không biết.

Vương chấp sự nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:  
– Trong thành không xảy ra sự tình gì, mà là gần đây Thương Sơn môn chúng ta gặp phải chút phiền toái, ta nhận được tin tức mặt trên, gần đây Linh Thiên môn cùng Phi Linh môn phái cường giả vây quanh Thương Sơn môn, vì thế bên trên nghiêm khắc căn dặn chúng ta canh gác, miễn cho người của thế lực khác trà trộn đi vào.

– Nguyên lai là như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?  
Lưu Uyển lại hỏi.

– Việc này ta cũng không biết gì nhiều, chuyện của bên trên sao biết được, chỉ mong người của Phi Linh môn cùng Linh Thiên môn đừng tới Dao Hải thành là tốt rồi.

Vương chấp sự khẽ thở dài nói.

– Vậy ta vào thành trước, Vương chấp sự cứ làm việc của mình.

Lưu Uyển nói, lập tức đi tới bên cạnh xe, nói:  
– Lục công tử, chúng ta lên xe trước đi, lên xe rồi nói.

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, lập tức vào trong xe, những lời Vương chấp sự vừa nói hắn cũng nghe rõ ràng, sự tình liên hệ tới Phi Linh môn cùng Linh Thiên môn, điều này thật sự làm hắn ngoài ý muốn.

Ánh mắt Vương chấp sự rơi lên người Lục Lâm Thiên, nhìn thấy Lưu Uyển thật lễ phép với hắn, còn ngồi chung một chiếc xe ngựa, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, lập tức cho người tránh sang một bên cho xe chạy qua.

Xe ngựa chạy thẳng vào trong thành, xuyên qua khe hở Lục Lâm Thiên mơ hồ thấy được kiến trúc trong Dao Hải thành cực kỳ to lớn, diện tích không ít, ngoài thành kiểm tra chặt chẽ, trong thành náo nhiệt vô cùng, người qua lại trên đường như mắc cửi, mơ hồ có nhiều thanh âm ồn ào rơi vào trong tai.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui