Đao mang trút xuống, lập tức biến mất giữa không trung, thân ảnh Tùng Bách Đào vẫn bình yên vô sự xuất hiện, hào quang thu liễm, trên người mặc một bộ áo trắng như khải giáp vô hình, toàn thân chỉ có đôi mắt còn lộ bên ngoài.
Bộ bạch sắc khải giáp tràn ngập lưu quang, không gian ba văn tản mát, một cỗ chân khí áp không giáng xuống, khải giáp kia rõ ràng không phải vật phàm.
Trong lòng Lục Lâm Thiên cực kỳ hoảng sợ, với thực lực Linh Suất tam trọng của Tùng Bách Đào, theo Lục Lâm Thiên phỏng chừng mình thúc giục một kích toàn lực muốn gϊếŧ hắn hẳn không thành vấn đề, nhưng Lục Lâm Thiên rõ ràng cảm giác được một đao đánh xuống trên khải giáp tản ra cỗ lực lượng cuồn cuộn nháy mắt cắn nuốt đao mang của mình, chỉ lưu lại một dấu vết thật mờ.
– Đây là võ linh khải giáp hộ thân? Mà Tùng Bách Đào là linh giả, đây không phải võ linh khải giáp…
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm khải giáp, ánh mắt run lên, khải giáp kia đón nhận được một đao của mình, tuyệt đối không phải vật phàm.
Nếu khải giáp không phải vũ kỹ, không phải linh kỹ, chỉ còn lại là võ linh khí cùng hồn khí, mà Tùng Bách Đào là linh giả, võ giả có thể thúc giục hồn khí, mặc dù uy lực yếu hơn không ít, nhưng vẫn làm được.
Mà võ linh khí cần dùng chân khí thúc giục, cho nên linh giả không thể dùng, nếu thi triển chỉ là cậy mạnh mà thôi, vì vậy vật kia chỉ có thể là hồn khí.
– Kiệt kiệt, Lục Lâm Thiên, cho dù ngươi có võ linh khí huyền cấp thì thế nào, ngươi căn bản không gϊếŧ được ta!
Tùng Bách Đào đắc ý cười lớn, hắn tuyệt đối có lòng tin với bộ khải giáp trên người mình.
– Lục Lâm Thiên, ngươi có võ linh khí huyền cấp thì giỏi lắm sao, biết vật này của ta là gì sao? Hồn linh khải giáp phòng ngự địa cấp, bảo vật trong Vụ Tinh đại điện, ngươi làm sao gϊếŧ ta!
Thanh âm Tùng Bách Đào hung hăng càn quấy vang lên.
– Hồn linh khải giáp địa cấp, không ngờ là loại bảo vật này!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đột nhiên sáng ngời, khó trách khải giáp kia có thể đối kháng một đao của Huyết Lục, trong đầu Lục Lâm Thiên đột nhiên nghĩ tới tin tức của Ám đường, khi Tùng Bách Đào ở trong Vụ Tinh Hải, đã đi qua Vụ Tinh đại điện, nhưng không ai biết hắn chiếm được bảo vật gì, như thế xem ra hắn lấy được chính là hồn linh khải giáp địa cấp.
Lục Lâm Thiên không xa lạ với vật này, đây là một loại hồn linh khí địa cấp, nhưng là hồn khí phòng ngự, người có được hồn linh khí đều ngoài linh vương, mà Linh Suất có được ít càng thêm ít.
– Lục Lâm Thiên, ngươi không gϊếŧ được ta, Vũ Suất tứ trọng mà thôi, ngươi có võ linh khí huyền cấp, cũng không thể gϊếŧ ta, hiện tại tới lượt ta!
Tùng Bách Đào cười lạnh, quát lớn một tiếng, linh khí run lên, không còn sợ hãi.
Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện tia tham lam, lẩm bẩm:
– Hồn linh khải giáp địa cấp, là bảo vật, ta muốn!
Tùng Bách Đào không nghe được lời thì thầm của Lục Lâm Thiên, lao thẳng về phía hắn, giữa không trung mang theo đạo bạch ảnh, người này đích thật có tiền vốn hung hăng càn quấy.
– Nếm ta một kiếm!
Tùng Bách Đào hung dữ quát, giờ khắc này hắn đã không phân biệt được mình hận hay đố kỵ Lục Lâm Thiên, vài lần muốn gϊếŧ người đều không thành công, trơ mắt nhìn Lục Lâm Thiên đoạt đi Hồn Linh quả, cuối cùng Lục Lâm Thiên còn trở thành con rể Linh Thiên môn, mà hắn thất bại, những chuyện này làm cho hắn vốn không có thâm cừu đại hận nhưng hiện giờ đã biến thành hận ý ngập trời.
Vừa dứt lời, thân hình Tùng Bách Đào lao thẳng tới, một thanh kiếm dài ba xích hiện lên, lưu quang bốn phía, kiếm minh nháy mắt vang vọng, mặc dù không phải linh khí nhưng cũng không phải vật phàm.
Hưu!
Trường kiếm run lên, Tùng Bách Đào điểm chân vào hư không, không gian ba văn khuấy động, thân thể như tia chớp lưu tàn ảnh lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.
Trường kiếm như lực phách hoa sơn, trực tiếp xé rách không gian, thoát ra một đạo kiếm quang dài chừng vài trăm thước, sau đó hung hăng chém thẳng tới trước.
Khóe môi Lục Lâm Thiên hiện tia cười lạnh, bạch mang lóe ra, một luồng khí xoáy thành hình, thân hình chợt lóe, giữa không trung liền vang lên tiếng sấm trầm thấp.
Hưu!
Kiếm quang bàng bạc xuyên qua không gian, thân ảnh Lục Lâm Thiên bị chém thành hai nửa.
Tùng Bách Đào vừa lộ vẻ cười lạnh đắc ý, nhưng tiếp theo sau sắc mặt kinh hãi, cả không gian đột nhiên chấn động, kiếm quang đánh xuống, giữa không trung hiện lên khe nứt thật lớn, khe nứt lan tràn, lập tức trong thành truyền ra không ít tiếng kêu thảm thiết, một tảng lớn kiến trúc ầm ầm sụp đổ.
Khe nứt lan tràn thật xa mới chậm rãi dừng lại, uy lực một kiếm thật mạnh, trong đám người hít sâu một hơi rét lạnh, lập tức thối lui thật xa, trình tự chiến đấu bậc này bọn họ không khả năng nhúng tay.
– Là tàn ảnh, người đâu!
Một kiếm chém hụt, ánh mắt Tùng Bách Đào đại biến, trong tầm mắt hoàn toàn mất đi thân ảnh Lục Lâm Thiên, tâm thần tìm kiếm, nhất thời chợt xoay người thối lui.
– Tùng Bách Đào, ngươi phạm hai sai lầm, không nên buông tha linh hồn công kích cực mạnh của mình, không nên có sợ hãi, hồn linh khải giáp địa cấp, nhưng ngươi còn chưa thể thúc giục ra lực phòng ngự mạnh nhất đi!
Một thanh âm trầm thấp hài hước truyền ra, thân hình Lục Lâm Thiên xuất hiện, huyết đao vung lên, trên miệng lộ nụ cười lạnh lẽo.
Chuôi đao giương lên, chân khí tràn ra, hội tụ trên Huyết Lục, một cỗ huyết sắc đao mang lóe sáng huyết quang, sát khí sắc bén bắn ra bốn phía làm không gian có cảm giác như vặn vẹo, chân khí quanh thân Lục Lâm Thiên nháy mắt tăng vọt.
– Ngao!
Một tiếng long ngâm truyền ra, Huyết Lục huy động, một cỗ chân khí nháy mắt bao phủ thiên địa, khí tức vô cùng hùng hậu làm người ta có cảm giác không thể lay động mảy may, năng lượng thổ hệ mạnh mẽ khuếch tán.
Huyết đao thẳng tắp bổ ra, không có chút hoa lệ rực rỡ, chỉ thẳng tắp một đao chém xuống, nhưng lại tiếp cận năng lượng thổ hệ thực chất nhất.
– Liệt Không Cửu Kích!
Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, đao mang đột nhiên bùng nổ, như tia chớp cắt qua không gian mang theo âm bạo vô cùng chói tai quanh quẩn giữa không trung.
Ngay tiếp theo sau, huyết sắc đao mang bổ ra chín đao, đao mang hơn ngàn thước nháy mắt phá không bay ra, mang theo xu thế lôi đình lập tức hội nhập cùng nhau, không gian ba văn trực tiếp nứt vụn.
Hưu hưu!
Huyết sắc đao mang xu thế như chẻ tre nháy mắt trút xuống, không gian ba văn hóa thành tro tàn, làm người ta không nhịn được nhảy dựng.
Sắc mặt Tùng Bách Đào ngưng trọng, uy lực một đao kia mạnh hơn không chỉ vài lần.
Mà lúc này thân ảnh hắn cấp tốc thối lui, quanh thân hiện lên hộ thân quang quyển.
Nhưng hắn vừa lui, đao mang mang theo xu thế phách thiên càng gia tốc hơn vài lần.
Xuy!
Chỉ nháy mát đao mang như tia chớp trực tiếp đánh xuống, như muốn bổ ra không gian, chân khí ngập trời triệt để phóng thích.
Phanh!
Quang quyển hộ thân quanh người Tùng Bách Đào trực tiếp nứt vụn, đao mang trút xuống, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, hung hăng bổ lên hồn linh khải giáp.
Ca ca!
Một đao đánh xuống, cả không gian vặn vẹo, chân khí cuồng bạo thổi quét, không gian rung chuyển, lực lượng vô cùng bá đạo, không trung hỗn loạn không nhìn thấy rõ hết thảy chung quanh.
.