Sau khi mang hai người Lục Lâm Thiên tiến vào nội đường, hạ nhân của HOàng gia lập tức chắp tay nói với nam tử trung niên có sắc mặt tiều tụy kia.
– Hai vị, mời ngồi.
Có người đang chữa thương cho tiểu nữ.
Hai vị xin chờ một chút.
Nam tử trung niên đánh giá hai người Lục Lâm Thiên rồi khẽ mỉm cười nói.
Nhìn thấy hai người mang mặt nạ, ánh mắt khẽ biến đổi một chút.
– Hoàng gia chủ, thật có lỗi, thương thế Hoàng tiểu thư khá nghiêm trọng, lại có liên quan tới kịch độc.
Ta cũng bất lực.
Trong nội đường lúc này có một tiếng than thở vang lên.
Lập tức có hai đạo thân ảnh từ trong đi ra.
Đi đầu là một nam tử tuổi chừng bốn mươi mặc một bộ hoa phục, từ khí tức trên người có thể nhận ra người này có tu vi Linh Suất tam trọng.
– Là nàng.
Mà lúc này thân ảnh thứ hai từ bên trong đi ra khiến cho Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
Đây là một nữ tử dáng vẻ thướt tha, mềm mại, tuổi chừng hai mươi, đôi mắt ngập nước.
Bộ ngực như ẩn như hiện dưới bộ cung trang.
Cái rãnh sâu kia cũng hiện ra.
Khuôn mặt không tính là xinh đẹp thế nhưng lại khiến cho vô cùng dễ nhìn, toàn thân tỏa ra khí tức vũ mị.
Đặc biệt mà đôi mắt kia vô cùng cơ linh.
Cho nên tổng quát mà nói, bên trong sự thành thục của nàng chính là cơ linh.
Tuyệt đối thuộc về dạng người được coi là ngự tỷ.
Người này không phải là ai khác mà chính là thủ tịch đấu giá sư hơn mười ngày trước ở bên trong Vạn Tượng thương hội – Hoàng Đan.
– Trần huynh cũng đã cố hết sức rồi, đa tạ.
Ánh mắt trung niên trên thủ vị hiện lên sự thất vọng, nhanh chóng nói với nam tử Linh Suất vừa từ trong nội đường đi ra.
– Thật sự không giúp được gì, xấu hổ.
Ta còn có việc cho nên đi trước một bước.
Sắc mặt nam tử mặc hoa phục kia dường như có chút không nhịn được.
Sau khi khách sáo một phen lập tức rời đi.
Nam tử trung niên kia đứng dậy tiễn đưa ra bên ngoài.
Một Linh Suất tự nhiên hắn không dám lãnh đạm.
– Không nghĩ tới các hạ cũng ở đây.
Giờ phút này, Hoàng Đan từ trong nội đường đi ra cũng lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Lúc trước trong đấu giá hội người này mua khôi lỗi thất giai sơ kỳ, Hoàng Đan đương nhiên không quên.
Lúc này nhìn thấy Lục Lâm Thiên có mặt ở đây trong mắt nàng cũng hiện lên sự kinh ngạc.
– Không nghĩ tới Hoàng Đan trưởng lão cũng có mặt ở đây.
Thanh âm khàn khàn của Lục Lâm Thiên vang lên.
– Đan nhi, hóa ra hai người biết nhau sao?
Nam tử trung niên mặc trường bào nhìn về phía Lục Lâm Thiên cùng Hoàng Đan vô cùng kinh ngạc nói.
– Phụ thân, hơn mười ngày trước, chúng con đã gặp nhau ở trong Vạn Tượng thương hội.
Hoàng Đan khẽ lên tiếng, sau đó nhanh chóng nói với bốn Linh Suất trong nội đường:
– Làm phiền bốn vị rồi.
Mời bốn vị vào trong một chút.
– Được, Hoàng trưởng lão không cần khách khí.
Tất cả mọi người đều là người của Vạn Tượng thương hội, đều là người một nhà.
Lão giả Linh Suất thất trọng kia đứng lên rồi nói với Hoàng Đan.
Bất quá trong mắt lại có một cỗ ngạo khí.
Linh Suất thất trọng, bất kể là đi tới đâu đều có địa vị cao tuyệt.
– Không biết các hạ xưng hô thế nào?
Hoàng Đan mang theo bốn người tiến vào nội đường rồi lập tức hỏi Lục Lâm Thiên.
– Dương Quá.
Lục Lâm Thiên nói.
– Hóa ra là Dương Quá đại nhân, mời cùng ta đi vào trong.
Thương thế xá muội vô cùng nghiêm trọng, xin chư vị cố gắng một chút.
Hoàng Đan nói.
– Mời.
Lục Lâm Thiên đứng dậy, trong nội tâm quả thực không ngờ tới, Hoàng Đan thân là trưởng lão của Vạn Tượng thương hội ở thành Cự Giang lại là người của Hoàng gia trong thành Cự Hạp.
Mà bốn Linh Suất này lại là người của Vạn Tượng thương hội.
Đối với Vạn Tượng thương hội này lúc này Lục Lâm Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Một thương hội tùy tiện có thể xuất hiện bốn Linh Suất, bên trong bốn người này ngoại trừ một Linh Suất lục trọng ra còn có Linh Suất thất trọng.
Quả thực vô cùng bất phàm.
Hiện tại trong Phi Linh môn, ngoài Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh ra không có ai là Linh Suất thất trọng.
Mọi người nhanh chóng đi vào trong nội đường.
Nam tử mặc trường bào kia cũng đi theo vào.
Bên trong nội đường có một căn phòng thanh nhã, bố trí cực kỳ tinh xảo, trong phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Mà lúc này trong phòng, trên giường có hai nha đầu đang chăm sóc một cỗ thân thể mềm mại bên trên.
Lục Lâm Thiên tiến gần lại.
Nữ tử nằm trên giường chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn.
Dưới cái mũi tinh xảo là cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa đào.
Thế nhưng lúc này cái môi này tái nhợt.
Dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt nhắm chặt.
Mà nhìn thấy nữ tử này sắc mặt Lục Lâm Thiên nhanh chóng đại biến.
Phía dưới cổ nàng da dẻ đen kịt.
Hơn nữa lại còn sưng lên.
Cánh tay cùng với bàn chân lộ ra ngoài y phục đều sưng vù, đen nhánh.
Sưu Sưu.
Lúc này bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được trên khuôn mặt tinh xảo của nữ tử này vừa rồi còn mới trắng nõn hiện tại nhanh chóng bị màu đen bao phủ.
Cả khuôn mặt tinh xảo lúc này đen kịt sau đó sưng lên.
Bộ dáng này khiến cho người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng khủng bố.
Hai nha đầu đang chăm sóc bên cạnh lúc này cũng bị dọa cho kinh hãi.
– Muội muội.
Hoàng Đan nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa không ít.
Sắc mặt bốn Linh Suất của Vạn Tượng thương hội lúc này đại biến.
Sau đó lập tức tra.
Linh Suất thất trọng kia trong tay còn cầm một chiếc kim châm, chậm rãi châm vào trong móng tay đen kịt của thiếu nữ này.
– Chư vị trưởng lão, tiểu nữ thế nào rồi.
Lúc này sắc mặt nam tử trung niên cực kỳ lo lắng.
Thanh âm mang theo sự mong chờ hỏi mấy Linh Suất này.
Sắc mặt của mấy Linh Suất Vạn Tượng thương hội tức thì ngưng trọng.
Sau khi kiểm tra một phen, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Lúc này Lục Lâm Thiên đã cẩn thận đánh giá.
Đối với việc chữa thương Lục Lâm Thiên có thể không hiểu nhiều lắm.
Bất quá có Thiên Linh lục cùng với ngọc giản Nam thúc giao cho.
Bên trên cũng đã có nói qua.
Lại nói thêm khi trước ở trong Vạn Vũ lâu của Vân Dương Tông, tất cả mọi tư liệu Lục Lâm Thiên đều đã đọc qua.
Cho nên hiện tại có thể nói hiểu biết của Lục Lâm Thiên về vấn đề này cực kỳ rộng lớn.
– Bốn vị trưởng lão, thương thế của xá muội thế nào rồi? Có thể cứu được không?
Một lát sau Hoàng Đan sốt ruột hỏi.
– Hoàng trưởng lão, thương thế của lệnh muội có chút giống như trúng kịch độc.
Thế nhưng loại độc này vô cùng quỷ dị, hiện tại trước mắt chúng ta cũng không có cách nào.
Có lẽ chúng ta phải nghiên cứu mấy ngày có thể nghĩ ra biện pháp cũng không nhất định.
Linh Suất thất trọng kia nhìn qua thiếu nữ trên giường rồi thở dài nói.
Sau khi kiểm tra một phen bọn họ cũng không tìm được biện pháp gì.
– Độc này quả thực vô cùng quỷ dị.
Bất quá nếu chờ các ngươi nghiên cứu mấy ngày thì người đã chết.
Các ngươi cũng chỉ còn nước nghiên cứu thi thể mà thôi.
Khi Linh Suất thất trọng kia nói xong, thanh âm khàn khàn của Lục Lâm Thiên vang lên.
– Nói như vậy chẳng lẽ các hạ có thể chữa trị được hay sao?.