Bạch Vạn Tượng chắp tay mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi hỏi.
Thế nhưng ánh mắt hắn lúc này thi thoảng vẫn liếc về phía Bạch Linh.
Từ trong miệng Linh Suất cửu trọng Vạn Tượng môn chạy thoát từ Vạn Hạp quật về hắn đã biết được Bạch Linh là yêu thú thất giai trung kỳ.
Đầu yêu thú thất giai trung kỳ này thực cao thấp ra sao hắn cũng không rõ.
Yêu thú vừa mới đạt tới thất giai trung kỳ mà nói, thực lực tương đương với Vũ Vương tứ trọng.
Nếu tới thất giai trung kỳ đỉnh phong thì thực lực tương đương với Vũ Vương lục trọng.
Cho dù hắn biết nữ tử trước mắt là yêu thú thất giai trung kỳ, thế nhưng cũng không có cách nào phán đoán ra thực lực hiện tại của nàng.
– Ta có thu phục được đầu Thị Huyết Linh Phong kia hay không có liên quan gì tới ngươi? Ngươi có việc gì không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống rồi nhìn về phía Bạch Vạn Tượng.
Đồng thời ánh mắt liếc qua Hoàng Đan.
Giờ phút này Lục Thiếu Du cũng không có cách nào khẳng định, có phải Hoàng Đan cố ý dẫn hắn tới đây hay không.
Chuyện này thật thật giả giả khiến cho Lục Thiếu Du trong lúc nhất thời cũng không có cách nào phán đoán.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, ánh mắt Bạch Vạn Tượng có chút biến hóa.
Đối phương dường như cũng không đặt hắn vào trong mắt.
– Dương Quá, ta mặc kệ ngươi là người phương nào.
Giao ra đầu khôi lỗi thất giai trên người ngươi, sự tình Tuyệt Linh Tông cùng với ngươi Vạn Tượng môn ta tuyệt đối không nhúng tay vào.
Thế nào?
Ánh mắt Tụ Linh Vương khẽ đổi, nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.
– Lẽ nào Vạn Tượng môn cũng làm chuyện cản đường cướp bóc này sao?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói.
Quanh thân có một cỗ hàn ý khuếch tán.
Xem ra Vạn Tượng môn này sau khi biết được mình chữa trị được khôi lỗi thất giai thì đã hối hận.
– Cản đường cướp bóc? Ở đây căn bản không có người khác cho nên cũng không có ai biết rõ.
Chuyện này đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt, ngươi cảm thấy thế nào?
Tụ Linh Vương nhìn Lục Lâm Thiên, khóe miệng nở nụ cười nhạt rồi nói.
– Chỉ sợ Vạn Tượng môn các ngươi không có bổn sự này.
Các ngươi có muốn tiến lên thử xem hay không? Ta cũng không ngại thử cùng các ngươi một lần.
Hi vọng tới lúc đó các ngươi sẽ không hối hận.
Lục Lâm Thiên nói.
– Các hạ đừng quá kiêu ngạo, nơi này chính là thành Cự Giang.
Ánh mắt Bạch Vạn Tượng trở nên lạnh lẽo.
Vạn Tượng môn hắn có thể đặt chân ở trong thành Cự Giang há có thể đơn giản.
Thế nhưng lúc này nhìn nữ tử mặc bộ váy trắng kia hắn cũng không dám lộn xộn.
– Lâm Thiên, có cường giả tới đây, thực lực rất mạnh.
Đi mau.
Lúc này, ánh mắt Bạch Linh trầm xuống, nhanh chóng kéo tay Lục Lâm Thiên.
Thân ảnh nàng giống như quỷ mị trong nháy mắt đã hiện lên trên không trung.
– Ngăn bọn hắn lại, mau đuổi theo.
Ánh mắt Bạch Vạn Tượng trầm xuống, thân ảnh mang theo không gian vặn vẹo lập tức đuổi theo hai người Lục Lâm Thiên.
Sưu Sưu.
Đám người Vạn Tượng môn lúc này cũng lập tức đuổi theo.
Ngay khi Bạch Linh nhanh chóng rời khỏi nơi này, trong không trung có một tiếng quát vang vọng.
– Các ngươi trốn không thoát đâu.
Trong thành Cự Giang ta há có thể để cho các ngươi đào thoát?
Tiếng quát này vang vọng giống như sấm sét không ngừng truyền ra trong không trung.
Thanh âm lượn lờ bốn phía khiến cho màng tai mọi người đau nhức.
Phía dưới thành Cự Giang, lúc này có không ít thân ảnh nhìn lên trên không trung.
Tiếng quát vang lên, giữa không trung từ bốn phương tám hướng có vô số người bắn về phía trước.
Từng đạo thân ảnh xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên cùng Bạch Linh, từ bốn phía tám hướng lúc này nơi nào cũng có người cản đường hai người bọn họ.
Sưu.
Thân ảnh Bạch Linh dừng lại, thu bàn tay trắng nõn nà về.
Ánh mắt khẽ đổi, nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi nói:
– Trừ đám người Đoạt Hồn Vương cùng với Lưu Kiếm ra, còn có một Linh Vương ngũ trọng, một Vũ Vương nhị trọng, còn có Vũ Vương nhất trọng, lại thêm không ít Vũ Suất cùng Linh Suất, lần này phiền toái lớn rồi.
– Nhiều như vậy sao?
Giờ phút này sắc mặt Lục Lâm Thiên cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía trước.
Trong mắt tràn ngập hàn ý lạnh lẽo.
Không nghĩ tới lúc này lại có nhiều cường giả như vậy tới đây.
Trong thành Cự Giang này quả thực đúng là ngọa hổ tàng long a.
Ngay khi Lục Lâm Thiên nhướng mày, trong không trung vang lên từng tiếng xé gió.
Cường giả của Vạn Tượng môn do Bạch Vạn Tượng dẫn đầu nhanh chóng xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt một đám thân ảnh mang theo khí tức cường hãn xuất hiện bốn phía rồi dừng lại xung quanh người Lục Thiếu Du.
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua.
Đám người có mặt lúc này ước chừng năm chục người, bên trong còn có không ít thân ảnh Lục Lâm Thiên quen thuộc.
Đoạt Hồn Vương cùng Khoái Kiếm Vương, Lạc Sơn Tứ anh cùng với đám người Vọng Giang song hùng đều có mặt.
Cuối cùng Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua ba người Đoạt Hồn Vương.
Trong ba người này có một người mặc trường bào màu vàng, tuổi chừng sáu mươi, khuôn mặt lão giả này gầy gò, hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt vô cùng quỷ cùng với âm trầm.
Đặc biệt nhất là mái tóc của hắn một nửa màu trắng một nửa màu đen, cực kỳ quỷ dị.
Nhìn thấy người này Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhận ra, người này chính là tông chủ Tuyệt Linh Vương của Tuyệt Linh Tông, Vũ Vương ngũ trọng, tuy rằng ở trong thành Cự Giang thế nhưng toàn bộ Cổ Vực không ai không biết tới.
Bên người lão giả này có một trung niên mặc hoa phục màu trắng, bộ dáng có chút hèn mọn, ánh mắt hiện lên tà quang, người bên phải là một người trọc đầu, tuổi chừng năm mươi, dáng người tráng kiện, toàn thân tỏa ra khí tức cường hãn.
– Phong Dực Vương, Kim Chùy Vương.
Ánh mắt đảo qua hai người, trong nội tâm Lục Lâm Thiên cực kỳ ngưng trọng.
Thực lực của người trung niên áo trắng gọi là Phong Dực Vương kia là Vũ Vương nhất trọng.
Đại hán gọi là Kim Chùy Vương kia là Vũ Vương nhị trọng.
Những người này trong lúc sưu linh thuật Lục Lâm Thiên cũng có chút ấn tượng.
Lúc này chỉ cần nhìn vào hình dáng bên ngoài là Lục Thiếu Du lập tức nhận ra.
Mà trừ mấy người này ra chung quanh còn có hơn bốn mươi Vũ Suất, có mấy người thực lực là Vũ Suất cửu trọng, không kém đám người Vọng Giang song hùng bao nhiêu, cỗ thực lực như vậy tuyệt đối là khủng bố.
– Khặc khặc.
Trốn đi, sao lại không trốn nữa? Trong thành Cự Giang này người lão phu muốn tìm còn chưa có ai có thể chạy thoát.
Y phục trên người lão giả gọi là Tụ Linh Vương kia tung bay, lăng không mà đứng trên không trung.
Ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm nhìn vào Lục Lâm Thiên cùng Bạch Linh.
Y phục trên người phất phới, mơ hồ mang theo gợn sóng khuếch tán ra không gian.
Cỗ khí thế cường hãn này trực tiếp đánh về phía Lục Thiếu Du.
– Hừ, Linh Vương ngũ trọng là có hung hăng càn quấy sao?
Bạch Linh khẽ quát một tiếng, yêu nguyên quanh người bùng ra.
Y phục trắng như tuyết trên người run lên, một cỗ khí thế vô hình đột nhiên khuếch tán, hai cỗ khí thế nhanh chóng va chạm với nhau trong không trung.
Không gian chung quanh lập tức vặn vẹo rồi trở nên tĩnh lặng.
– Yêu thú thất giai trung kỳ.
Trong nháy mắt sắc mặt Tuyệt Linh Vương này khẽ biến..