Cự Nham phong vốn không phải là địa phương nổi danh gì.
Đơn giả là ngọn núi này chính là ngọn núi cao nhất bên ngoài thành Cự Giang, có thể nói là cao chừng mấy ngàn trượng, như đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, từ trên sườn núi đã có mây mù lượn lờ.
Chung quanh Cự Nham phong sơn mạch kéo dài liên miên, những ngọn núi trùng điệp, rừng cây rậm rạp, đưa mắt nhìn bốn phía, bởi vì lúc này là cuối thu cho nên lá cây toàn bộ là màu vàng nhạt, lá rụng bay xuống khắp nơi.
Một cơn gió thổi qua, lá rụng lập tức được cuốn đi trong màn đêm càng khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Chẳng biết từ khi nào lúc này chung quanh ngọn núi này trong màn đêm có không ít khí tức mịt mờ không khó để phát hiện ra.
Khi đoàn người Lục Lâm Thiên chậm rãi xuất hiện ở trong sơn mạch này thì ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức biết đổi.
Khu vực này vốn có không ít yêu thú ở trong, thế nhưng lúc này những yêu thú kia lại không thấy bóng dáng.
Trong sơn mạch bao la lúc này ngay cả bóng của một đầu yêu thú cũng không thấy, yêu thú khắp sơn mạch lúc này dường như cũng cảm giác được bầu không khí có chút khác thường cho nên co đầu rụt cổ trốn trong động, không dám ra ngoài.
Sưu Sưu.
Sau khi thanh âm xé gió vang lên liên tiếp thì đám người Lục Lâm Thiên đã đáp xuống trước ngọn núi khổng lồ kia.
Mắt nhìn ngọn núi khổng lồ, Lục Thiếu Du nhanh chóng đem tâm thần tỏa ra bốn phía.
Lúc này chung quanh loáng thoáng có không ít khí tức mịt mờ tồn tại.
– Thật đúng là náo nhiệt a.
Trường bào Vân Khiếu Thiên run lên, thấp giọng nói.
– Phong Sát tiền bối, người nói xem hôm nay ba chiếc chìa khóa có thể hội tụ được hay không?
Lục Lâm Thiên cúi đầu hỏi.
– Cái này không nói chính xác được, vẫn chưa tới giờ Tý, chỉ mong có thể tụ hợp đủ.
Vân Khiếu Thiên nói xong, ánh mắt khẽ đổi lại nói:
– Người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cũng đã tới.
Thanh âm Vân Khiếu Thiên vừa dứt, trong không gian lúc này vang lên thanh âm xé gió.
Lúc này trên không trung có không ít thân ảnh xuất hiện dưới ánh sáng của vầng trăng.
Khí tức cường hãn trên không trung bắt đầu tràn ra.
Sưu Sưu.
Chỉ sau một lát, một đám ngời nhanh chóng đáp xuống cách bọn người Lục Lâm Thiên không xa.
Từ số lượng hiện tại chỉ sợ cũng có chừng sáu bảy trăm người, quả thực đúng là người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cùng với Ma Tâm cốc, Song Đao môn.
Người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang tới, Vân Khiếu Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quan sát nữa.
Lúc này nhìn đám người này trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi rung động.
Thực lực đám người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Ngoại trừ Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai, Gia Cát Tử Vân ra thì bên cạnh cũng có không ít Vũ Vương cùng Linh Vương trong tông môn.
– Lâm Thiên, thế nào rồi?
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chậm rãi đi tới.
Mấy người đi đầu chính là Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi cùng với đám người Gia Cát Tây Phong.
– Bẩm nhạc phụ, tiểu tế vừa mới tới mà thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Xem ra lần này người tới đây cũng không ít.
Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn bốn phía.
Những đạo khí tức mịt mờ trong vùng núi này đương nhiên không thể dấu giếm được hắn.
– Tin tức này từ trong Thiên Địa các truyền ra, đương nhiên có không ít người biết rõ.
Chỉ mong hôm nay đừng xuất hiện biến cố nào ngoài ý muốn.
Gia Cát Tây Phong nói.
Người bình thường hắn đương nhiên sẽ không đặt vào trong mắt.
Thế nhưng lúc này trong những ngọn núi xung quanh hắn cũng không khó cảm nhận ra, bên trong cũng có không ít người có tu vi mà ngay cả hắn cũng phải cố kỵ.
Lại thêm không ít thế lực lớn ẩn giấu bên trong nữa, vạn nhất xảy ra phân tranh, đến lúc đó sẽ là một hồi đại chiến kịch liệt.
– Bây giờ nên làm gì?
Đồng Quy Tinh nhìn bốn phía chung quanh.
Lúc này dưới bóng đêm mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng y phục trên người hắn không gió mà tung bay, sát khí từ trong người tràn ra.
– Hiện tại vẫn chưa tới giờ Tý, chúng ta chờ một chút đã.
Đến lúc đó tự sẽ có sắp xếp, cần gì phải gấp gáp.
Vân Khiếu Thiên nói.
– Chúng ta chờ một chút rồi nói.
Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn qua Vân Khiếu Thiên rồi lập tức nói.
Dưới ngọn núi, mọi người tiến tới một chỗ nham thạch sạch sẽ rồi lập tức ngồi xuống tranh thủ thời gian điều tức.
Ngoài sơn mạch, lúc này ngẫn nhiên còn óc không ít khí tức đảo qua.
Trong vùng núi này hiện tại có thêm không ít thân ảnh xuất hiện.
Không có bất kỳ một tiếng nghị luận nào.
Chung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Tất cả đều đang chờ đợi cái gì đó.
Cả ngọn núi chung quanh lúc này bị bao phủ trong bầu không khí ngưng trọng, khiến cho hô hấp mọi người có chút khó khăn.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh không có một con chim nào bay qua, chỉ có tiếng gió thổi quanh quẩn trong không trung mà thôi.
– Thời gian ba ngày, giờ Tý đã tới.
Xem ra lúc này người tới cũng không ít.
Có không ít người mang theo tâm tư muốn đυ.c nước béo cò, bất quá ta thấy chư vị nếu như muốn thuận lợi đạt được tin tức nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc, vậy thì thành thật một chút.
Nếu như ai dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc sẽ một lần nữa biến mất.
Hiện tại người có chìa khóa của Huyền Thiên bí cảnh thì mau lêи đỉиɦ núi.
Nhanh chóng hợp nhất ba chiếc chìa khóa để đạt được tin tức của Huyền Thiên bí cảnh.
Còn lại, những người không có chìa khóa thì cũng không cần lên trên quấy rồi.
Trừ phi là ngươi không muốn đạt được tin tức nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc.
Lúc này vào giờ tý, một đạo thanh âm trầm thấp đột nhiên quanh quẩn trong không trung.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt, trong sơn mạch có vô số ánh mắt nhìn lên trên ngọn núi cao vυ”t kia.
Thanh âm kia đúng là từ trên ngọn núi truyền xuống.
– Lão đại, chúng ta có cần đi lên không?
Ánh mắt Tiểu Long khẽ đảo, nhanh chóng nhìn lên không chung.
Nhìn thấy Tiểu Long, người của mấy sơn môn lớn kia không khỏi nhìn thêm vài lần.
– Phong Sát tiền bối, ngươi thấy thế nào?
Lục Lâm Thiên quay sang hỏi Vân Khiếu Thiên.
– Ha ha, cái này phải xem ngươi có gan đi lên hay không.
Đây có thể là âm mưu, thế nhưng đây cũng là phương pháp tốt nhất đạt được tin tức của Huyền Thiên bí cảnh.
Vân Khiếu Thiên nói.
– Lâm Thiên, ngươi tự quyết định đi.
Bằng không ta đi cùng ngươi lên.
Lữ Chính Cường lập tức nói.
– Lữ chưởng môn, ngươi không nghe thấy chỉ có người cầm chìa khóa mới được lên sao? Nếu như người khác được đi cùng thì cũng chỉ có ta mà thôi.
Nếu như ngươi đi lên, sợ rằng cơ hội ngàn năm khó gặp này lại một lần nữa biến mất.
Vân Khiếu Thiên nói.
– Nhạc phụ, tự mình con lên là được rồi.
Nói không chừng đây chính là cơ hội hợp nhất ba chiếc chìa khóa tốt nhất.
Bỏ qua cơ hội này muốn hợp nhất ba chiếc chìa khóa thì quả thực có chút khó khăn.
Lục Lâm Thiên lập tức nói.
Hai vị nhạc phụ này không ngừng nói móc nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy việc sau đó sợ rằng khó có thể làm tốt..