Đỉnh Phong Thiên Hạ


Thế nhưng vạn nhất thất bại thì sao? Bản thân hắn không thể động đậy lại càng thêm nguy hiểm.

Nữ nhân này là người Vạn Thú Tông, nói không chừng có biện pháp ứng phó với Tiểu Long.

Nhất thời, Lục Lâm Thiên cũng không dám quyết định.  
Lam Linh nhìn vào mặt Lục Lâm Thiên, lại tiếp tục nói:  
– Ngươi còn nhớ lúc trước ta nói với ngươi chuyện của Bạch Lang dong binh đoàn không? Trong một đêm bọn họ bị diệt, có lời đồn là do Tam tông Tứ môn gây nên.

Sau khi ta trở thành thân truyền đệ tử trong lúc vô ý có nghe nói năm đó Bạch Lang dong binh đoàn chặn gϊếŧ một đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông.

Mà người đệ tử kia chính là chưởng môn tiếp theo đã được chú định, đồng thời cướp đi Thú hồn quyết và Linh hồn thần dịch.  
Thú hồn quyết, ngoại nhân căn bản không thể nào dùng.

Nếu như không phải ta là đệ tử Vạn Thú Tông thì căn bản cũng không thể tu luyện.

Thế nhưng vừa vặn ta phù hợp điều kiện đó.

Thú hồn quyết này chỉ có chưởng môn tương lai và một số chưởng lão trong môn phái tu luyện mà thôi.

Uy lực cực lớn, chính là trấn tông chi bảo.  
Còn có Linh hồn thần dịch kia cũng chính là thần vật của Vạn Thú Tông, ăn vào một chút, linh hồn lực sẽ tăng lên, đối với tu luyện sau này có chỗ tốt không thể nào tưởng tượng nổi.

Loại bảo vật này, coi như là thân truyền đệ tử cũng vô pháp được dùng.

Bởi vì hai loại bảo vật này bị mất cho nên triệt để chọc giận Vạn Thú Tông ta, mà đám người Bạch Lang dong binh đoàn này bị một vị trưởng lão của Vạn Thú Tông ta trong một đêm gϊếŧ chết hết, một người cũng không chạy thoát.  
Thế nhưng, đám người Bạch Lang dong binh đoàn này dường như cũng dự đoán được chúng ta sẽ trả thù cho nên đem đám bảo vật này dấu đi.

Trưởng lão trong tông ta cũng không tra ra được nơi chúng cất dấu.

Người ta đồn rằng bảo tàng của bọn họ ở bên trong vùng núi này.

Lần này ta tới đây thứ nhất là lịch lãm, thứ hai là hy vọng tìm được bảo tàng, không nghĩ tới thực sự lại tìm được.  
Nghe Lam Linh nói, Lục Lâm Thiên mới hiểu được, xem ra bản thân hắn đã sớm nằm trong kế hoạch của nàng.

Vị hôn phu Triệu Thanh kia chỉ sợ cũng chỉ là nàng bịa ra mà thôi.

Sau khi biết được hắn có khả năng có địa đồ bảo tàng, mới mặc kệ hắn đánh chết Triệu Thanh kia a.  
– Trong hộp gấm thứ năm chính là Thú hồn quyết, hộp thứ sáu chính là Linh hồn thần dịch, sau khi có hai bảo vật này, nếu như tu luyện Thú hồn quyết, lại là thân truyền đệ tử có lẽ Vạn Thú Tông cũng sẽ không nói gì.

Trong Vạn Thú Tông này ta sẽ có cơ hội quật khởi, cho nên ta phải làm những chuyện này, xin lỗi.  
Lam Linh nhàn nhạt nói.

Vung lam sắc trường kiếm trong tay.  
Hai mắt Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nhắm lại, trong đầu mê muội, vốn hắn muốn ra lệnh cho Tiểu long xuất thủ thế nhưng trong nháy mắt ý thứ lại lâm vào hôn mê, loại độc quỷ dị này đã hoàn toàn khuếch tán trong cơ thể hắn.  
Lam Linh vung kiếm lên, nhắm vào ngục Lục Lâm Thiên đâm một kiếm.

Thế nhưng ngay khi trường kiếm đâm qua quần áo nàng lại thu hồi trường kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút không nỡ.  
Sau đó nàng lại lần thứ hai vung kiếm lên, nhưng chung quy cũng không thể hạ xuống được, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.  
– Tại sao có thể như vậy? Tại sao ta không thể hạ thủ được?  
Lam Linh khẽ thở dài rồi thu hồi trường kiếm, hai tay lục lọi bên hông Lục Lâm Thiên, gỡ túi trữ vật xuống.

Nàng tận mắt nhìn thấy hắn cất bảo vật ở trong hai túi trữ vật này.  
– Ngươi sống hay chết vậy thì phải xem vận khí của ngươi thôi.

Trong vực sâu ngươi đã cứu ta, hiện tại ta lại không giết ngươi, coi như chúng ta không ai nợ ai.

Người của Bạo Lang dong binh đoàn tạm thời còn chưa đuổi kịp tới.  
Lam Linh thu hồi hai túi trữ vật, cũng không kiểm tra bên trong.

Sau đó nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lục Lâm Thiên rồi rời đi.  
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên không ngừng hôn mê.

Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác được trong cơ thể hắn có một thứ gì đó khuếch tán ra khắp cơ thể khiến cho hắn vô cùng thoải mái, đám chân khí lúc trước bị cầm cố bắt đầu khôi phục.  
Trong lúc hắn hôn mê, chân khí tự động vận chuyển, lực lượng chậm rãi khôi phục, thân thể đông cứng cũng bắt đầu khôi phục tri giác.  
Khi Lục Lâm Thiên tỉnh lại, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức.

Hắn chậm rãi ngồi dậy thì thấy tiểu long đang cắn mu bàn tay hắn, hóa ra cỗ lực lượng ấm áp kia là từ nó truyền đến.  
Phì Phì.  
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên tỉnh lại, con rắn nhỏ tức thì bò tới lòng bàn tay hắn, khẽ thè lưỡi ra vô cùng thân thiết liếm lòng bàn tay, hai con ngươi nhỏ nhìn vào Lục Lâm Thiên, dường như là lo lắng cho hắn vậy.  
– Ta không chết sao? Vậy còn nữ nhân kia đâu?  
Lục Lâm Thiên trước tiên nhìn chung quanh, sau đó nhìn sắc trời, dường như thời gian cũng không qua bao lâu a.  
– Thù này không báo không phải là quân tử.

Ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày bản công tử sẽ bán ngươi vào kỹ viện.  
Lục Lâm Thiên nhìn về phía trước hung hăng nói.

Sau đó hắn lục hai bên hông, túi trữ vật của bản thân đã biến mất, không cần phải nói cũng biết là nữ nhân kia cầm đi.  
– Tiểu long, là ngươi đã cứu ta sao? Đa tạ.  
Lục Lâm Thiên nâng con rắn nhỏ lên rồi nói.

Hắn thực không nghĩ tới con rắn nhỏ này lại có bản lĩnh như vậy, linh hoàng thú quả là bất phàm a.  
Phì phì…  
Hai con ngươi nhỏ nhắn của con rắn nhỏ khẽ vận chuyển rồi lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dường như có chút đắc ý nhìn hắn.  
– Trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này.  
Lục Lâm Thiên thu thập một phen rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Túi trữ vật của hắn bên trong cũng chỉ còn hai tấm địa đồ vô dụng, những thứ khác cũng không có.

Cũng may hắn sớm có chuẩn bị, những vật trong túi trữ vật đều ném vào nhẫn không gian trên tay.  
– Đáng đời, bực chết ngươi.  
Lục Lâm Thiên hiện tại đang tưởng tượng biểu tình của Lam Linh sau khi mở túi trữ vật của hắn mà không thấy gì ngoài hai tấm địa đồ, biểu tình khi đó nhất định rất đặc sắc.  
Túi trữ vật của hắn đều lấy máu nhận chủ, muốn mở ra không phải là một chuyện dễ dàng, phải mời cường giả mạnh mẽ mới mở được.

Còn phải vô cùng cẩn thận, bằng không nếu như mạnh mẽ mở ra sẽ hủy diệt túi trữ vật.  
Nghĩ tới vẻ mặt của Lam Linh kia sau khi nhìn thấy hai cái túi trống rỗng, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy hả giận.  
Chỉ là lúc này hắn cũng không dám dừng lại, đám người Bạo Lang dong binh đoàn không chừng đang ở ngay phụ cận, bản thân hắn phải tìm một địa phương an toàn đặt chân mới được.  
Một đường cẩn thận đi tới, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng âm thầm nhớ kỹ tất cả tủi nhục lần này.

Bị đám người Bạo Lang dong binh đoàn đuổi như chó nhà có tang, hiện tại bản thân hắn phải trốn, sau này nhất định hắn sẽ đi tìm bọn họ.

Còn hiện giờ phỏng chừng cả đám người đang đi tìm hắn.  
Nghĩ tới việc này, Lục Lâm Thiên cũng không định ngay lập tức rời khỏi nơi này, đám người kia hẳn đang ở bên ngoài chờ hắn a.

Nếu như hắn đi ra ngoài, vậy thì phải xin lỗi chính mình rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui