Đỉnh Phong Thiên Hạ


Trong nháy mắt, một đạo khí tức cường hãn trên không trung đột nhiên xuất hiện.

Ngay sau đó có một thanh âm trầm thấp vang lên trong không gian.  
– Không Linh Vương, lui ra cho bổn vương.  
Cùng một lúc, lại là một tiếng hét lớn vang lên, một cỗ linh lực bàng bạc cùng chân khí lập tức khuếch tán.  
– Không Linh Vương, thi đấu do Thiên Địa các chúng ta tổ chức còn chưa tới lượt ngươi tới quấy rối.  
Thanh âm Kình Linh Vương vừa dứt, thân thể lập tức biến mất tại chỗ.  
Đột nhiên trước người Lục Lâm Thiên có bốn đạo thân ảnh xuất hiện.

Bốn đạo thân ảnh này xuất hiện có ba người nhanh như thiểm điện ra tay.

Một đạo quyền ấn bằng chân khí, một đạo chưởng ấn bằng linh lực, còn có một đạo lưu vân, ba đạo công kích lập tức đánh thẳng tới Không Linh Vương.  
Bốn đạo thân ảnh, ba đạo công kích, ánh mắt người áo đen gọi là Không Linh Vương lúc này đột nhiên khẽ đổi.

Trên khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện vẻ kinh hãi.  
Phanh Phanh.  
Trong nháy mắt mấy đạo lực lượng này đồng thời đánh vào trên quyền ấn của Không Linh Vương, cả không gian run lên.

Mấy đạo kình khí khủng bố va chạm, không gian như sụp đổ.

Một vòng xoáy lập tức xuất hiện, năng lượng khủng bố bị thôn phệ vào trong, sau đó vòng xoáy biến mất trong không gian.  
Cảnh tượng trên không trung vô cùng rung động nhân.

Trong lòng khán giả có mặt lúc này tim không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

Tuy rằng không tạo thành rung động như Lục Lâm Thiên và Lăng Thanh Tuyền vừa mới giao thủ, thế nhưng sự rung động này mang lại, cho dù là hai người Lục Lâm Thiên với Lăng Thanh Tuyền cũng không thể tạo thành.  
Phốc.  
Thân hình Không Linh Vương giống như gặp phải đả kích lảo đảo lui về phía sau.

Mỗi một lần Không Linh Vương lùi lại trên mặt đất đều lưu lại một cái hố sâu lớn.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn được phun ra.  
– Nhạc phụ, nhạc mẫu.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, quyền ấn trong tay thu liễm.

Người tới chính là Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi còn có Kình Linh Vương.  
– Kình Linh Vương, Bôn Dật Vương, Ngọc Linh Vương, Tứ Tuyệt Yêu Cơ, lấy nhiều bắt nạt ít thì coi là bổn sự gì?  
Mí mắt Không Linh Vương khẽ giật, nhìn vào bốn người rồi ngưng trọng nói.  
– Lão đại.  
– Chủ nhân.  
– Chưởng môn gặp nguy hiểm.  
Trong Phi Linh môn, tất cả mọi người lập tức nhảy xuống phía dưới.

Tất cả đều là Vũ Vương cùng Linh Vương, lại thêm yêu thú thất giai, cỗ khí thế kia cũng vô cùng kinh người.  
– Nực cười, ngươi đủ tư cách sao? Lần trước để ngươi trốn, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng bổn vương không dám gϊếŧ ngươi sao?  
Vân Khiếu Thiên lạnh lùng quát lên một tiếng, một cỗ sát khí lập tức tràn ra.

Trước mặt mọi người dám động tới con rể hắn, hắn há có thể bỏ qua cho người này.

Sát khí trên người Vân Khiếu Thiên lan tràn, cả không gian run lên.

Cỗ sát khí này khiến cho không gian bỗng nhiên lạnh lẽo.

Đủ để thấy bình thường Vân Khiếu Thiên nở nụ cười, thế nhưng một khi động thủ, tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay.

Cỗ sát khí này đã đủ để thấy được điều đó.  
– Không Linh Vương, ngươi dám quấy rối thi đấu, coi chúng ta không tồn tại sao?  
Lúc này linh lực trên người Lữ Chính Cường bùng lên, một cỗ hàn ý lan tràn ra chung quanh.  
Nhìn Vân Khiếu Thiên và Lữ Chính Cường, ánh mắt Không Linh Vương trầm xuống, sau đó nhìn Kình Linh Vương, tay lau vết máu khóe miệng rồi nói:  
– Kình Linh Vương, quy củ của thi đấu chính là không được cố ý gϊếŧ người.

Lục Lâm Thiên này rõ ràng muốn gϊếŧ người, Thiên Địa các các ngươi lẽ nào chỉ toàn nói suông thôi sao?  
– Nực cười, nếu như không nhận thua thì coi như bị đánh chết cũng là tự mình tìm lấy.  
Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói.  
– Lão đại.  
– Chủ nhân.  
– Chưởng môn.  
Trong nháy mắt, Tiểu Long, Huyết Mị, Hắc Hùng, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thiên Độc Yêu Long mang theo không ít động tĩnh đáp xuống bên người Lục Lâm Thiên.  
Lục Lâm Thiên gật đầu bảo mọi người lùi lại.

Có đám người Vân Khiếu Thiên cùng Kình Linh Vương xử lý, hắn cũng không cần quá lo lắng.  
– Không Linh Vương, dựa theo quy củ mà nói, trước khi tự mình nhận thua thì thi đấu cũng không tính là chấm dứt, ngươi đã quấy rối thi đấu.  
Kình Linh Vương nói.  
– Kình Linh Vương, thiếu chủ nhà ta đã hôn mê, ngươi cảm thấy nàng còn lực tái chiến sao? Nếu như thiếu chủ nhà ta có chuyện gì thì Thiên Địa các các ngươi sẽ bị trả thù đầu tiên, chó gà không tha.  
Không Linh Vương nhìn thấy Kình Linh Vương lập tức nói.

Lúc này không biết từ khi nào Lăng Thanh Tuyền kia đã hôn mê.  
– Không Linh Vương, Linh Vũ giới các ngươi còn chưa đủ uy hϊếp được Thiên Địa các chúng ta.

Thiên Địa các không phải là ai muốn động vào cũng được.  
Ánh mắt đảo qua trên người Không Linh Vương rồi Lăng Thanh Tuyền đã hôm mê, ánh mắt Kình Linh Vương trầm xuống rồi nói:  
– Lăng Thanh Tuyền đã mất đi lực tái chiến, coi như đã thua.  
– Nếu như bị thua thì ta sẽ dẫn người đi.  
Không Linh Vương nhìn Kình Linh Vương, Lữ Chính Cường, Vân Khiếu Thiên, Khâu Mỹ Vi rồi lập tức muốn mang Lăng Thanh Tuyền rời đi.  
– Hừ, còn muốn đi sao.  
Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường lần đầu tiên có sự ăn ý.

Hai người một trái một phải lập tức phong tỏa đường lùi của Không Linh Vương.

Dám động thủ với con rể của bọn hắn, bọn hắn đương nhiên sẽ không tha cho kẻ này.  
– Bôn Dật Vương, Ngọc Linh Vương, đây chính là địa bàn của Thiên Địa các.

Các ngươi dám động tay động chân, chẳng lẽ không coi Thiên Địa các vào đâu sao? Chẳng lẽ những lời Thiên Địa các nói chỉ để đó cho vui sao?  
Nhìn Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường vây khốn bản thân mình, sắc mặt Không Linh Vương cũng cực kỳ khó coi.  
– Hai vị chưởng môn, bất luận là hai người có ân oán gì, hôm nay cũng không phải là thời điểm giải quyết, các vị cho ta chút mặt mũi đi.  
Cơ mặt Kình Linh Vương khẽ run rẩy, lập tức nói với Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường.  
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, khí tức quanh người thu lại.

Mặt mũi của Thiên Địa các đương nhiên hắn không thể không cho.

Huống chi đây cũng là địa bàn của Thiên Địa các, Lục Lâm Thiên cũng không có chuyện gì cho nên chỉ có thể ngừng tay mà thôi.  
Linh lực quanh người Lữ Chính Cường thu lại, thân thể lùi ra, lúc này động thủ quả thực không phải là lúc.  
– Hừ.  
Ánh mắt nhìn về phía mọi người, vẻ mặt Không Linh Vương cực kỳ khó coi.

Thân thể lóe lên một cái, lập tức mang theo Lăng Thanh Tuyền đã hôn mê biến mất trong không trung.  
Hết thảy những chuyện này Lục Lâm Thiên đều nhìn thấy, thế nhưng hắn cũng không có cách nào khác.

Vốn hắn muốn nhân cơ hội bắt Lăng Thanh Tuyền này, thế nhưng bây giờ cũng không có biện pháp nào.

Chuyện này không hợp quy củ của thi đấu, Thiên Địa các không có khả năng mặc kệ.

Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Thế nhưng không biết sau này hắn có cơ hội như thế này nữa hay không.  
– Bái kiến hai vị nhạc phụ cùng nhạc mẫu.  
Lục Lâm Thiên lập tức đi tới trước mặt Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường cùng Khâu Mỹ Vi rồi hành lễ.

Vào thời điểm mấu chốt, mấy vị nhạc phụ nhạc mẫu này cũng đã tới kịp.  
– Lâm Thiên, con không sao chưa?  
Khâu Mỹ Vi nhanh chóng hỏi Lục Lâm Thiên.  
– Tiểu tế không có việc gì, cũng không đáng ngại cho lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui