– Chưởng môn, Thiên Âm môn rất gần đây.
Từ Bách Linh tông này nếu như muốn tới Thiên Âm môn, dùng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư mà nói, nhiều nhất chỉ mất năm ngày mà thôi.
Diệp Mỹ do dự một lát rồi nói.
Cỗ khí chất thanh nhã trên người nàng có chút giống như Lục Vô Song.
Hai năm qua càng ngày nàng càng có vẻ quyến rũ.
– Trong vòng ba ngày phải sắp xếp xong tất cả mọi việc.
Ba ngày sau mọi người theo ta đi Thiên Âm môn.
Lục Lâm Thiên nhíu mày nói.
– Chưởng môn, Thiên Âm môn không đối phó với Phi Linh môn ta, lẽ nào cũng phải đối phó với Thiên Âm môn này sao?
Hoa Mãn Ngọc hỏi.
– Hiện tại không động sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Lục Lâm Thiên khẽ nói.
Hiện tại trong đám thế lực nhất lưu của Cổ Vực cũng chỉ có một Thiên Âm môn.
Nếu như hiện tại không diệt, sau này khó mà có cơ hội như vậy.
Mọi người thương nghị một phen rồi mới rời đi.
Lục Lâm Thiên giữ một mình Lục Tiểu Bạch ở lại.
– Công tử, tiểu nhân biết người không có việc gì mà.
Lúc mọi người rời đi, Lục Tiểu Bạch lập tức nói với Lục Tiểu Bạch.
Sự câu nệ cũng giảm đi không ít.
– Tiểu Bạch, Nam thúc hiện tại thế nào rồi?
Lục Lâm Thiên hỏi.
Toàn bộ Phi Linh môn hiện tại cũng chỉ có Lục Tiểu Bạch gặp được Nam thúc.
– Nam thúc vẫn như vậy, mỗi ngày đều bế quan khôi phục.
Lần này trước khi đi tiểu nhân đã đem tin tức công tử không có việc gì thông báo cho Nam thúc rồi.
Lục Tiểu Bạch nói.
– Nam thúc bảo tiểu nhân nói cho công tử mau trở lại Phi Linh môn một chuyến.
– Ta biết rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
Có lẽ Nam thúc có chuyện cần tìm hắn.
Chờ sau khi chuyện Thiên Nhất môn chấm dứt, hắn cũng có thể trở lại Phi Linh môn.
Hai người nói tới không ít chuyện linh tinh.
Trong miệng Lục Tiểu Bạch Lục Lâm Thiên cũng biết được không ít tình hình gần đây của Phi Linh môn.
Sự phát triển hai năm qua của Phi Linh môn không có giảm bớt.
Chi nhánh của Kim đường hiện tại đã tăng lên hơn trăm cửu hàng.
Trong địa bàn của Phi Linh môn, đan dược, binh khí, linh dược đều bị cửa hàng của Phi Linh môn nắm địa vị độc tôn.
Trong thời gian ba ngày tất cả mọi người vội vàng sắp xếp việc của Bách Linh tông.
Thời gian ba ngày cũng có thể sắp xếp hợp lý.
Lục Lâm Thiên lập tức thương nghị với mọi người.
Phân đà Bách Linh tông này do Tả Thiên Khung, Hoàng Phủ Kỳ Tùng còn có Hoa Mãn Ngọc tạm thời trấn thủ.
Đồng thời để một Vũ Vương nhị trọng trong Bách Linh tông đảm nhiệm chức vị đà chủ phân đà Bách Linh tông.
Sau nửa tháng, mọi người phải đi về Phi Linh môn, đến lúc đó Lục Lâm Thiên có việc muốn tuyen bố.
Lục Lâm Thiên, Sát Phá Quân, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tiểu Bạch cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư và Cửu Đầu Yêu Giao mang theo hai nghìn đệ tử Phi Linh đi tới Thiên Nhất môn.
Đương nhiên Hổ Viêm Thiên Vương và Khấu Phi Yến, còn có hơn phân nửa Vũ Suất, Linh Suất của Bách Linh tông đầu hàng Lục Thiếu Du đều mang theo bên người, không để bọn họ ở lại Bách Linh tông.
Đến Thiên Nhất môn, dùng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mất năm ngày.
Thiên Nhất môn và Bách Linh tông vốn cũng không cách nhau quá xa.
Chỉ là, mang theo hai nghìn đệ tử Phi Linh môn, yêu thú bình thường trong Phi Linh môn sợ rằng không thể nào sánh được với Thiên Sí Tuyết Sư, cho nên Lục Thiếu Du phỏng đoán có lẽ cần thời gian gấp đôi.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên lần nữa lĩnh ngộ thuộc tính phong.
Mỗi một lần lĩnh ngộ đều có tiến bộ không ít khiến cho Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được sự lĩnh ngộ thuộc tính của mình.
Lĩnh ngộ thuộc tính giống như là một người đi theo dòng nước, đi tới tận cùng của một con suối nhỏ đã cho rằng mình đi tới tận cùng, thế nhưng lại bỗng nhiên phát hiện ra có một con sông trước mặt.
Con sông này so với suối nhỏ kia lớn hơn không ít.
Càng lĩnh ngộ, Lục Lâm Thiên càng hiểu rõ, thế nhưng cũng lại càng mơ hồ.
Cứ nhưu vậy Lục Lâm Thiên lần nữa tiến vào trạng thái kỳ diệu.
Thỉnh thoảng trong tay Lục Thiếu Du đánh ra từng đạo thủ ấn.
Từng đạo thủ ấn nhìn qua yên tĩnh, không mang theo ba động nào.
Thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị.
Dưới cảm giác này, khí thế quanh người Lục Lâm Thiên đã không giống khi trước.
Rõ ràng là yên tĩnh khoanh chân ngồi đó, thế nhưng quanh thân lại có một cỗ khí thế như có như không.
Giống như là một tảng đá đang nằm trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư vậy.
Nhìn thấy vậy, trên mặt Sát Phá Quân xuất hiện vẻ kinh hãi, sau đó lập tức tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.
KHông khó phát hiện ra, quanh thân Sát Phá Quân lúc này quanh quẩn lục mang, đang lĩnh ngộ thuộc tính mộc.
Một lát sau tiến vào trong trạng thái kỳ diệu, trong lúc lĩnh ngộ thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng.
Lục Lâm Thiên một lòng lĩnh ngộ, trong đầu mất đi khái niệm thời gian.
Thiên Âm môn chính là thế lực nhất lưu trong Cổ Vực.
Thế nhưng sơn môn này so với những thế lực nhất lưu khác không có bao nhiêu dã tâm.
Đệ tử trong môn đều tinh thông âm luật, uy lực rất mạnh.
Trong môn cường giả không thiếu.
Đại bản doanh Thiên Âm môn chính là ở trong Thiên Âm lâm.
Đây là một cánh rừng to lớn, các loại cây cối khó gặp bên ngoài, ở bên trong này đều có thể tùy tiện nhìn thấy được.
Đòn rằng mấy trăm năm qua THiên Âm môn cùng các đệ tử trong môn không ngừng trồng xuống, cho nên Thiên Âm lâm hiện tại mới chính là nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong Cổ Vực.
Phù.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí.
Tinh quang trong mắt chợt lóe rồi thu liễm.
Lúc này Lục Thiếu Du cũng nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt Lục Lâm Thiên phía dưới là một mảnh rừng rậm, hơn chục đầu yêu thú phi hành bay qua tạo thành một cơn gió thôi qua.
Lá cây khẽ động giống như biển ba động, âm thanh xào xạc vang lên không dứt.
Ngoài cánh rừng rậm này, phía xa dường như là hải vực.
Từ trên không trung nhìn qua, nước biển dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản lại ánh sáng lập lòe.
Vô số đám mây lơ lửng trên không trung.
Bầu trời xanh thẳm mênh mông giống như biển rộng, quả thực chính là một khung cảnh đẹp.
Ngay cả Lục Lâm Thiên cũng không khỏi cảm thán một phen, trong lòng có cảm giác thoải mái.
– Chưởng môn, đây là Thiên Âm lâm.
Phía trước không xa chính là sơn môn của Thiên Âm môn.
Diệp Mỹ nhìn xuống phía dưới rồi nói.
– Đây là Thiên Âm lâm sao?
Lục Lâm Thiên vặn người, diện tích Thiên Âm lâm cũng không nhỏ.
Vô số cây cối từ phía xa nhìn lại giống như là biển rừng.
Tâm thần tỏa ra, bên trong dã thú thành đàn, chim chóc vô số.
– Chưởng môn, THiên Âm môn này chúng ta cường công hay là thu phục?
Đông Vô Mệnh hỏi Lục Lâm Thiên.
– Đông lão.
Tới lúc đó rồi nói tiếp.
Lục Lâm Thiên mở miệng.
THiên Âm môn không có nhiều dã tâm.
Cơ Vô Thường kia cũng coi như có giao tình với hắn, người này cực kỳ hào sảng.
Nếu như có thể thu phục đương nhiên là chuyện tốt.
Nếu như không thể thu phục, hắn cũng chỉ có thể mạnh mẽ động thủ mà thôi.