Đỉnh Phong Thiên Hạ


Dưới quang mang chói mắt, đao mang đột nhiên hóa thành một đạo đao mang hơn nghìn trượng giống như thực chất.

Khí phách mạnh mẽ.

Khí thế trên người Phách Đao Long Tam lúc này đã tới đỉnh.

Cánh tay giơ lên, đao mang cường hãn cuồng bạo xé rách không gian đánh về phía Lục Lâm Thiên.

Thực lực như vậy, tuy rằng là Vũ Suất lục trọng, thế nhưng tuyệt đối không yếu hơn Vũ Suất bát trọng.  
– Chiến Đao thức thứ hai, Tuyệt Diệu Ảnh Đao.  
Ánh mắt Khuất Đao Tuyệt trầm xuống, lần thứ hai huy vũ chiến đao trong tay.

Khí tức khuếch tán ra chung qunah, giống như là không gian đọng lại.

Dưới đao mang, không gian bị chém ra từng vết.

Trên toàn bộ sân rộng lúc này chỉ có lưu quang từ đao mang lóe lên.  
– Ha ha, tới tốt.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười.

Thực lực mấy người này quả thực không kém.

Nếu không phải hắn đã đột phá Vũ Vương, thì quả thực rất khó đối phó với ba người này.  
– Hàn Băng Ấn.  
– Ảm Nhiên Tiêu Linh Chưởng.  
– Thử Thôi Phong Chưởng của ta.  
– Chiến Đao thứ thứ ba, Thiên La Địa Võng Đao.  
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.  
– Đại Địa Cương Thuẫn.  
– Lục Lâm Thiên, ăn Phong Quyển Tàn Vân của ta.  
– Phong Quyển Tàn Vân ta cũng có.  
Trong lúc gió nổi mây phun, từng tiếng quát vang lên.

Mấy đạo thân ảnh xuyên qua không gian hỗn loạn.

Từng đạo khí tức cuồng bạo cùng với thanh âm bạo liệt vang lên không ngớt trên sân rộng.  
Phanh Phanh Phanh.  
Long Tam, Lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt lần lượt bị đánh bay rồi lại đứng dậy công kích.

Lục Lâm Thiên lưu thủ cho nên mỗi lần chỉ đánh bay ba người, cũng không tạo thành thương thế quá lớn.  
Phanh Phanh.  
Đá vụn bắn tứ tung, ba người lần thứ hai bị đánh bay, tuy rằng không có thương thế quá nặng, thế nhưng mặt mũi cũng bị bầm dập, nhìn qua chật vật không ngớt.  
– Ha ha, ta đã nói rồi.

Ba người các ngươi liên thủ ta cũng có thể chà đạp các ngươi.  
Lục Lâm Thiên cười hắc hắc rồi nói.

Có thể chà đạp ba người này như vậy quả thực không dễ dàng.  
– Hừ, tiếp tục.  
Ba người lại lần nữa lao tới, thế nhưng trong nháy mắt lại bị đánh bay xuống.  
Trên sân rộng, chúng trưởng lão và hộ pháp đều cười khổ.

Thực lực ba người Khuất Đao Tuyệt đã rất mạnh rồi, thế nhưng thực lực Lục Lâm Thiên lại vô cùng biếи ŧɦái, cường hãn.

Ba người kia cũng chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.  
Lục Trung nhìn xuống giữa sân, thấy thực lực Lục Lâm Thiên hiện tại, trong mắt không khỏi hiện lên tiếu ý.

Thực lực như vậy đã vượt quá tưởng tượng của hắn.  
Vũ Ngọc Tiền khẽ mỉm cười.

Đệ tử của hắn đã hoàn toàn có thể chà đạp đệ tử của những trưởng lão khác khiến cho hắn vô cùng mát mặt.  
– Nhị đệ, đệ bắt nạt mấy người bọn họ quá rồi.  
Đúng lúc này, Dương Quá trên khán đài nhìn thấy một màn kia, cũng không nhịn mà hét lớn một tiếng:  
– Ba người các ngươi, ta đến giúp một tay.  
Thanh âm trầm thấp vang lên.

Một đạo thân ảnh màu xám lóe lên, trong lúc mọi người còn chưa nhìn thấy rõ ràng đã đáp xuống sân rộng, một cỗ khí thế bắt đầu lan tràn ra chung quanh.  
– Dương Quá.  
Trên đài, chúng trưởng lão tức thì nhíu mày.

Lúc này trong Vân Dương Tông, tất cả các đệ tử cũng không nhận ra Dương Quá, thế nhưng cảm nhận cỗ khí thế trên người Dương Quá, đám đệ tử cũng không khó nhìn ra thực lực người này rất mạnh.

Chỉ có Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng là cười khổ, có Dương Quá gia nhập, sợ rằng càng thêm náo nhiệt.  
Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam dường như còn chưa biết thân phận của Dương Quá, cũng chỉ mới gặp Dương Quá ngày hôm qua mà thôi.

Ánh mắt ba người đảo qua trên người Dương Quá, thực lực người này không ngờ ba người bọn họ lại nhìn không thấu, trong lúc mơ hồ, ba người đều có thể cảm giác được.

Thực lực Dương Quá tuyệt đối cường hãn, khiến cho trong lòng bọn họ vô hình trung có cảm giác run sợ.  
– Ha ha, tới đây đi.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười.

Có Dương Quá gia nhập, chiến ý trong mắt hắn càng tăng lên, lúc này mới có thể tận hứng.  
– Đệ cũng nên cẩn thận.  
Dương Quá nhíu mày, chiến ý trong mắt bắn ra.

Một cỗ chân khí thổ hệ từ trong cơ thể tràn ra.

Cánh tay vung lên, một cỗ kình phong mạnh mẽ khuếch tán, thổ bay bụi trên mặt đất.

Một cỗ khí tức sắc bén lan tràn ra chung quanh.  
– Thật mạnh mẽ.  
Khí thế của Dương Quá khiến cho sắc mặt ba người Khuất Đao Tuyệt kinh hãi, khí thế như vậy bọn họ còn xa mới có thể chống lại.

Không ít đệ tử cũ chung quanh lúc này cũng cả kinh.  
– Người này là ai, thật mạnh mẽ a.  
Trong đoàn người, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần kinh ngạc nói.  
– Thật mạnh, không phải là người bình thường a.  
Dương Diệu nhíu mày, cỗ khí tức trên người nam tử áo xám kia khiến cho nàng có cảm giác run sợ.  
– Muội muội, muội có biết người nọ là ai không? Quả thực rất tuấn tú, rất có vị đạo.  
Nhìn Dương Quá, ánh mắt Dương Mạn sáng ngời, hai mắt nhìn chăm chú vào trên người Dương Quá.  
– Hài tử này, vì sao cũng lên rồi.  
La Lan thị bất đắc dĩ than thở, nhìn thấy Dương Quá cũng lên đài khiến cho nàng vô cùng sốt ruột.  
– Mẫu thân, yên tâm đi.

Hai ca ca đều không có việc gì đâu.  
Lục Tâm Đồng mỉm cười, thực lực của ca ca và Dương Quá nàng cũng biết.  
Sưu Sưu.  
Giờ phút này, giữa sân đã tràn ngập khí thế hung hãn.

Chiến ý trên người Dương Quá tràn ra.

Chân khí thuộc tính thổ từ trong cơ thể bạo phát, cuối cùng giống như quang tráo bao phủ không gian quanh người.

Trên người trong nháy mắt có một chiếc áo giáo bằng chân khí.

Chiếc áo giáp này giống như nham thạch tạo thành.

Năng lượng thuộc tính thổ chung quanh lúc này vô cùng trầm ổn, một cỗ khí thế ngất trời từ trên đó bạo phát ra.  
– Khí tức của Vũ Vương, người này là Vũ Vương.  
Không ít đệ tử cũ là người biết hàng lập tức kinh ngạc, toàn trường ồ lên.  
– Thanh Linh Khải Giáp.  
Lục Lâm Thiên biết thực lực của Dương Quá cho nên lập tức bố trí Thanh Linh Khải Giáp.

Khí tức trên người hắn giờ phút này cũng thả ra.

Thực lực Vũ Vương nhị trọng nhanh chóng xuất hiện trong mắt mọi người.  
Hai cỗ năng lượng mạnh mẽ sinh ra uy áp lan tràn ra chung quanh.

Tức thì khiến cho những người thực lực hơi yếu hô hấp có chút khó khăn.  
– Trời a, mới qua bao lâu mà tiểu tử này đã là Vũ Vương nhị trọng rồi.  
Trên khán đài, Dương trưởng lão há hốc mồm.

Khi trước trên thành Cự Giang, Lục Lâm Thiên mới là Vũ Vương nhất trọng mà thôi, lúc này đã là Vũ Vương nhị trọng.  
– Thực lực thật mạnh mẽ.  
Đám người chung quanh sợ hãi than.

Cảm nhận từng cỗ chiến ý phóng lên trời trong sân rộng khiến cho trong lòng mọi người chấn động.  
– Vũ Vương, không ngờ lại là Vũ Vương.

Còn không phải là Vũ Vương bình thường.  
Khuất Đao Tuyệt cảm nhận khí tức trên người Dương Quá khiến cho hắn vô cùng sợ hãi.

Trong mắt hắn, người hắn bội phục nhất vẫn chỉ có một mình Lục Lâm Thiên.

Mà lúc này cảm nhận được khí tức của Dương Quá hắn mới biết được.

Ở bên ngoài, cường giả trẻ tuổi quả thực không ít.

Hắn chỉ ở trong Vân Dương Tông sợ rằng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.  
– Bắt đầu.  
Sóng gợn trong không gian bị đánh văng ra.

Bầu không khí trầm ổn rốt cuộc bị phá tan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui