Đỉnh Phong Thiên Hạ


Vân Khiếu Thiên quả thực có chút ngoài ý muốn.

Theo hắn thấy Lục Lâm Thiên dường như không gì không thông.

Trên phương diện khống thú cũng cực kỳ lành nghề.

Đệ tử Vạn Thú Tông mấy lần đều bại trong tay hắn.

Mà trên phương diện khôi lỗi, đệ tử Thần Kim các lần trước cũng thua trong tay Lục Thiếu Du, ngay cả khôi lỗi cũng bị đoạt.

Phương diện linh giả của Lục Thiếu Du sợ rằng cũng là Linh Vương nhất trọng a.

Linh Vương nhất trọng có thể luyện chế ra khôi lỗi thất giai sơ cấp, lại là hỏa nhân khôi lỗi khó luyện chế nhất trong khôi lỗi.

Cho dù Linh Vương tứ trọng cũng khó mà luyện chế ra được hỏa nhân khôi lỗi từ người sống.

Quả thực cũng coi như đại hành gia trong khôi lỗi.  
– Vận khí tiểu tế tốt hơn một chút mà thôi.

Không ngờ lại luyện chế thành công.  
Lục Lâm Thiên trả lời, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ nghi hoặc.

Nhạc phụ Vân Khiếu Thiên hẳn là vì Triệu Vô Cực mà tới.

Thế nhưng nhìn thấy Triệu Vô Cực bị hắn luyện chế thành khôi lỗi, sau lúc kinh ngạc cũng không để ý nhiều.

Chuyện này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc.  
– Khôi lỗi thất giai a.  
Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung nhìn khôi ngũ ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

Khôi lỗi thất giai đã bằng cường giả Vũ Vương, Linh Vương rồi.  
– Lâm Thiên, không có việc gì chứ?  
Nhìn thấy sắc mặt Lục Lâm Thiên tái nhợt, Lục Vô Song nhẹ nhàng đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi hỏi.  
– Tiêu hao quá nhiều, điều tức một hồi là được.

Không có trở ngại quá lớn.  
Lục Lâm Thiên trả lời.  
– Ưʍ.  
Lục Vô Song nhẹ nhàng gật đầu.  
– Lâm Thiên, chúng ta nói chuyện riêng một lát.  
Nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên khẽ nói, thanh âm mang theo uy thế không thể cự tuyệt.  
Trong thính phóng, một lát sau có bốn người ngồi xuống.

Ngoại trừ Lục Lâm Thiên và Vân Khiếu Thiên ra còn có Vũ Ngọc Tiền và Lục Trung.  
Lục Lâm Thiên rất nghi hoặc, cũng không biết Vân Khiếu Thiên muốn nói với hắn chuyện gì.

Lại mang theo sư phụ cùng với phụ thân, lại còn cố ý bố trí cấm chế.

Chuyện này dường như không quá bình thường chút nào.  
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói:  
– Tiểu tử, con ẩn dấu đủ sâu a.

Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Vô Tự Thiên Thư nằm trong tay con đúng không?  
– Nhạc phụ, Vô Tự Thiên Thư gì vậy?  
Sắc mặt Lục Lâm Thiên không có chút biến hóa.

Thế nhưng trong lòng lúc này lại vô cùng kinh hãi, giống như sóng lớn cuộn trào, khϊếp sợ tới cực điểm.  
Sắc mặt Lục Trung cũng hơi biến đổi, trong mắt có chút ba động rồi biến mất.

Ánh mắt dường như vô ý nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  
– Triệu gia đối phó với Lục gia, Linh Vũ giới và Độc Cô gia cũng xuất hiện.

Ngươi đem mẫu thân và phụ thân ngươi sắp xếp ở Vân Dương Tông, thứ nhất là để Linh Vũ giới và Độc Cô gia, Triệu gia cho rằng Vô Tự Thiên Thư nằm trên người phụ thân ngươi.

Tất cả vô cùng an toàn.

Thế nhưng kỳ thực Vô Tự Thiên Thư lại ở trên người ngươi.

Ta không biết Triệu Vô Cực có biết Lục gia có Vô Tự Thiên Thư hay không.

Vốn ta cũng không dám khẳng định cho nên mới cố ý hỏi Triệu Vô Cực từ trong tay con.

Bằng vào tính cách của con, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này mà dùng công phu sư tử ngoạn.

Thế nhưng lần này, con lại vòng vo như vậy, sợ rằng Triệu Vô Cực sẽ nói Vô Tự Thiên Thư đang nằm trên người con, đúng không?  
Nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên cực kỳ đắc ý nói.

Có thể khiến cho tiểu tử này hiện hình, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.  
– Cáo già a, mình tính sai rồi.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên lớn tiếng mắng một câu.

Vị nhạc phụ này quả thực là cáo già, trong lúc vô hình hắn đã chứng minh suy đoán trong lòng Vân Khiếu Thiên.

Mà suy đoán này cũng hoàn toàn chính xác.

Loại mưu trí như vậy, không phải là thứ mà người bình thường có thể có.  
Nhìn Lục Lâm Thiên không nói gì, Vân Khiếu Thiên càng thêm đắc ý, sắc mặt vui vẻ mang theo chút tiếu ý.  
Lục Lâm Thiên nhìn Vân Khiếu Thiên, ánh mắt có chút kinh ngạc, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc, tuyệt đối được coi là Ảnh đế kiếp trước, nói:  
– Nhạc phụ, Vô Tự Thiên Thư trong lời người là thứ gì? Chẳng lẽ là vũ kỹ sao?  
– Cáo già, chết không đối chứng.

Ngươi nói ta có, ta cũng có thể nói thành không.

Coi như là Triệu Vô Cực còn sống ta cũng có thể nói là không có.

Để xem ngươi có làm khó dễ được ta hay không.  
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Vô Tự Thiên Thư này cho dù đánh chết hắn cũng không thể nói ra.  
– Lục Lâm Thiên, tiểu tử con còn giả ngu sao?  
Vân Khiếu Thiên đang đắc ý nhìn thấy Lục Lâm Thiên hoàn toàn không thừa nhận, tức thì trợn mắt nhìn Lục Thiếu Du.  
– Lâm Thiên, con nói sai rồi, Vô Tự Thiên Thư không phải là vũ kỹ.  
Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Lục Trung, hẳn ngươi cũng biết chứ?  
Vân Khiếu Thiên cười cười, thầm nghĩ moi tin tức từ trong miệng Lục Trung là tốt nhất.  
– Ta đoán vô Tự Thiên Thư hẳn là Linh kỹ, không có khả năng là vũ kỹ.  
Lục Trung nhìn Vân Khiếu Thiên vô cùng nghiêm túc nói.  
– Cha, người nói sau rồi.

Hẳn là vũ kỹ, có thể là vũ kỹ Địa cấp nha.  
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Lục Trung.  
– Sai, Tuyệt đối là Linh kỹ, có thể là Linh kỹ Địa cấp.  
Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Tuyệt đối là vũ kỹ.  
– Tuyệt đối là linh kỹ.  
– Sư phụ, người nói xem, rốt cuộc là linh kỹ hay vũ kỹ?  
Phụ tử tranh luận đỏ mặt tía tai giống như là cãi nhau vậy.

Một lát sau Lục Lâm Thiên quay sang hỏi Vũ Ngọc Tiền.  
Vũ Ngọc Tiền nhìn Lục Lâm Thiên và Lục Trung tranh luận tới đỏ mặt tía tai, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên hỏi mình, Vũ Ngọc Tiền sửng sốt nói:  
– Ta đoán… Ta đoán…  
Nói nửa ngày cũng không ra câu.

Vũ Ngọc Tiền cũng không biết được Vô Tự Thiên Thư này rốt cuộc là thứ gì, vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn Vân Khiếu Thiên rồi nói:  
– Sư đệ, đệ mau nói xem Vô Tự Thiên Thư rốt cuộc là vũ kỹ hay linh kỹ?  
Vân Khiếu Thiên vô cùng phiền muộn cùng bất đắc dĩ và tức giận.

Tới lúc này hai phụ tử nhà này không ngờ lại kẻ tung người hứng, vô cùng ăn ý.  
– Lục Lâm Thiên, hiện tại ta lấy thân phận nhạc phụ nói với con.

Vô Tự Thiên Thư quá quan trọng, cho dù không ai biết Vô Tự Thiên Thư nằm trên người con thế nhưng tuyệt đối cũng sẽ hoài nghi.

Đến lúc đó tất cả những thế lực trên đại lục sẽ không bỏ qua cho con.

Con hiểu ý tứ của ta chứ.  
Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, nghiêm túc nói với Lục Lâm Thiên.  
– Nhạc phụ, tự dưng người nói tới Vô Tự Thiên Thư này, tiểu tế quả thực không hiểu.

Vô Tự Thiên Thư này rốt cuộc là cái gì, lại còn quan trọng như vậy.  
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi.  
– Vân huynh, không phải huynh đang nói giỡn đó chứ? Vô Tự Thiên Thư này rốt cuộc là thứ gì, chẳng lẽ là liên quan tới bảo tàng?  
Lục Trung lúc này cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Khiếu Thiên rồi hỏi.  
Vân Khiếu Thiên nhìn đôi phụ tử này, quả thực là hết chỗ nói.

Hai phụ tử nhà này cùng ra trận hay sao, không ngờ lại phối hợp ăn ý như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui