Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Không hổ là Tuyết Phách linh dịch.  
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó lập tức mở nắp bình ra.

Cỗ năng lượng kinh người bạo phát.

Cảm nhận năng lượng trong Tuyết Phách linh dịch, Lục Lâm Thiên không khỏi cảm thán một phen.

Thảo nào Vân Khiếu Thiên lại bảo hắn đừng dùng một lần.

Cỗ năng lượng này quả thực vô cùng mạnh mẽ, không giống bình thường.  
– Ồ?  
Lục Lâm Thiên đột nhiên có chút kinh ngạc.

Khí tức của Tuyết Phách linh dịch này dường như cực kỳ tương tự với cỗ khí tức trong tiên cảnh.

Dường như có cùng nguồn gốc vậy.  
– Trước tiên ăn vào một phần ba vậy.  
Lục Lâm Thiên nghi hoặc một chút rồi lập tức ăn vào một phần ba Tuyết Phách linh dịch.

Hiện tại trên phương diện linh giả, hắn đã là Linh Vương nhất trọng trung kỳ.

Một phần ba Tuyết Phách linh dịch không biết mạnh bao nhiêu.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Lục Lâm Thiên vẫn quyết định ăn vào một phần ba.   
Nhìn Tuyết Phách linh dịch trong bình ngọc trắng xóa, giống như tuyết, Lục Lâm Thiên không chút do dự trích ra một phần ba rồi lập tức nuốt vào.  
Một phần ba số Tuyết Phách linh dịch tiến vào trong bụng lập tức hóa thành một cỗ năng lượng giống như thủy triều cùng với cảm giác lạnh lẽo.

Cỗ năng lượng này hung hăng khuếch tán trong cơ thể Lục Lâm Thiên giống như là dã thú vậy.

Thế nhưng điều kỳ quái chính là, những nơi năng lượng đi qua thân thể Lục Lâm Thiên giống như bị đóng băng, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khiến cho ngay cả linh hồn Lục Thiếu Du cũng phải run rẩy.  
– Năng lượng quỷ dị này thật mạnh mẽ.  
Đối với chuyện này Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác ngoài ý muốn.

Năng lượng kinh khủng do Tuyết Phách linh dịch biến thành lập tức chạy ào ào vào trong đầu Lục Lâm Thiên khiến cho đầu hắn đau đớn.

Hồn anh được linh lực bao phủ lúc này cũng xoay tròn.  
Sưu Sưu.  
Năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.

So với năng lượng do Địa linh dịch biến thành khi trước còn kinh khủng hơn nhiều.

Cỗ năng lượng này trực tiếp chạy ào ào vào trong đầu Lục Lâm Thiên giống như vô số dã thú, không ngừng đấu đá lung tung.

Cỗ uy thế kinh khủng này khiến cho từng trận đau đớn kéo tới.

Loại đau đớn này đại hồn anh và kim đao màu vàng cũng không thể giúp được Lục Lâm Thiên.  
– Luyện hóa.  
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên được kết, nhanh chóng chống lại cỗ năng lượng khổng lồ trong đầu.

Linh lực bàng bạc trong đầu Lục Lâm Thiên trực tiếp thủ hộ chung quanh hồn anh, bắt đầu vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết nhanh chóng luyện hóa cỗ năng lượng kinh khủng này.

Chỉ một lát sau, Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện.

Quanh người được một vòng quang tráo vô hình bao phủ.  
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên tiến vào trong trạng thái tu luyện, chậm rãi luyện hóa cỗ năng lượng cuồng bạo do Tuyết Phách linh dịch biến thành.

Khí tức trên người đang chậm rãi tăng trưởng.  
Trên Vân Dương Tông, trong một đình viện nọ, Vân Khiếu Thiên đi qua đi lại, miệng than thở không ngừng.  
– Tông chủ, người làm sao vậy?  
Đại hộ pháp nghi hoặc hỏi.  
– Tiểu tử Lục Lâm Thiên kia đã đi ra chưa?  
Vân Khiếu Thiên rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt Đại hộ pháp rồi hỏi  
– Còn chưa ra.

Ba ngày trước tiểu tử kia tiến vào tiên cảnh cho tới hiện tại vẫn chưa đi ra.  
Đại hộ pháp nói.  
– Tiểu tử này chính là một lưu manh thuần túy.

Chỉ cần là nơi nó tới, nó sẽ giống như một thổ phỉ không ngừng vơ vét chung quanh.

Nó đi sớm một ngày ta cũng yên tâm sớm một ngày.  
Vân Khiếu Thiên cảm khái nói.  
– Tông chủ, Lục Lâm Thiên này quả thực đủ độc.

Tuyết Phách linh dịch, vốn lưu cho thái thượng trưởng lão dùng, còn có hai bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, tiểu tử này quả thực coi Vân Dương Tông chúng ta là nơi cấp vũ kỹ hay sao?  
Đại hộ pháp cảm khái nói.  
– Tiểu tử hỗn đản này chỉ biết chiếm tiện nghi mà thôi.

Vốn ta còn muốn đợi nó và Hồng Lăng thành hôn sẽ cấp cho Hồng Lăng một phần đồ cưới.

Thế nhưng hiện tại tiểu tử này làm như vậy, một bình rượu ta cũng không cấp cho nó.  
Vân Khiếu Thiên nói.

Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi lớn tới như thế.  
– Tông chủ, Lục Lâm Thiên này thừa nhận bản thân đang nắm giữ Vô Tự Thiên Thư, lẽ nào chúng ta…  
Đại hộ pháp nói.  
– Vô Tự Thiên Thư nằm trên người nó so với nằm trên những người khác còn tốt hơn nhiều.

Có lẽ muốn nó lấy ra Vô Tự Thiên Thư là chuyện không có khả năng.

Phi Linh môn hiện tại cũng không giống khi trước nữa.

Tiểu tử này có lẽ ít nhiều cũng biết tác dụng của Vô Tự Thiên Thư, đương nhiên nó sẽ không giao ra.

Trừ phi là Vân Dương Tông thực sự đoạn tình với nó.

Thế nhưng tới bước đó ta cũng không muốn, Hồng Lăng cũng không muốn.

Coi như là nghĩ cũng không được nghĩ.

Hiện tại quan hệ của Lục Lâm Thiên và Cảnh Văn không cạn, tuy rằng ta biết Độc Cô gia sẽ không cảm thấy hứng thú với Phi Linh môn, cũng không giúp Phi Linh môn.

Thậm chí là bởi vì Cảnh Văn sẽ bảo trì khoảng cách với Phi Linh môn, hoặc là cố ý làm khó tiểu tử kia.

Đồng thời Độc Cô gia cũng đang tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư.

Lục gia lại có hứa hẹn của Bắc Cung gia tộc.

Vân Dương Tông sẽ phải bận tâm tới chuyện này.

Huống chi còn có Linh Thiên môn và cỗ thực lực ẩn giấu của Phi Linh môn.

Cho nên hiện tại chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.

Nhìn tình huống để quyết định mà thôi.  
Vân Khiếu Thiên nói.  
Thời gian lần nữa trôi qua.

Trong tiên cảnh, năng lượng Tuyết Phách linh dịch bị luyện hóa, Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được sự tiến bộ của bản thân mình.

Trong không gian trong đầu, năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành khiến cho hồn anh nhận được không ít chỗ tốt.

Đồng thời chỗ tốt lớn nhất cũng bị kim đao màu vàng trực tiếp hấp thu.  
Chỉ còn có một chút năng lượng còn lại tẩm bổ hồn anh của Lục Lâm Thiên, hồn anh dưới cỗ năng lượng này tẩm bổ liên tục xoay tròn.

Toàn thân Lục Lâm Thiên lúc này có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Lục Thiếu Du thậm chí còn có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, linh hồn lực của bản thân đang không ngừng tăng cường.  
Lúc này số năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành trải qua luyện hóa càng ngày càng ít.

Khí thế cuồng bạo kia cũng đã sớm trở thành tĩnh lặng.

Trong lúc bất tri bất giác, cũng không biết đã trải qua bao lâu, thế nhưng có lẽ cũng là một đoạn thời gian không nhỏ.

Khí tức trên người Lục Lâm Thiên bắt đầu kéo lên.

Quang tráo quanh người càng lúc càng trở nên chói mắt.

Lục Lâm Thiên cũng có thể cảm giác được không gian trong đầu càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng no đủ.  
Dưới loại trạng thái này, một canh giờ sau trong đầu Lục Lâm Thiên vang lên một tiếng trầm muộn.  
Phanh.  
Tiếng trầm muộn vang lên, đồng thời một cỗ năng lượng áp súc khuếch tán.

Trên tiểu hồn anh, khí tức bắt đầu kéo lên.

Trong nháy mắt đạt tới Linh Vương nhị trọng.

Toàn bộ thông đạo run rẩy.  
Mà lúc này quanh người Lục Lâm Thiên không ngừng có linh lực bị tiết ra.

Từ trong lỗ chân lông trên cơ thể tuôn ra, giống như là một cơn hồng thủy.

Sau đó linh lực hóa thành một vòng xoáy trước người, giống như một cơn lốc đem đám sương trắng quanh thông đạo hút vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui