– Mẫu thân cũng lo lắng cho hai con, ba người các con phải cẩn thận, ra ngoài không nên gây sự lung tung.
La Lan thị nói với Dương Quá và Lục Tâm Đồng.
Khi Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm lên một tiếng trầm thấp rồi lập tức rời khỏi Vân Dương Tông.
Nhìn từng dãy núi xẹt qua đuôi mắt, trong lòng Lục Lâm Thiên tuy rằng có chút không muốn, thế nhưng sau khi Thiên Sí Tuyết Sư cất cánh cũng phải thu hồi tạp niệm trong lòng.
Dù sao đi nữa sau khi xử lý xong mọi chuyện hắn cũng sẽ trở lại.
– Lão đại, từ đây tới thành Ma Vân ở Đông Hải có xa hay không?
Tiểu Long lắc lư cái đầu rồi hỏi.
Lúc này nó đã biến thành bản thể, thân thể được thu nhỏ tới chừng hai mươi ly, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào.
– Có lẽ cần thời gian ba tháng.
Đó là ít nhất.
Lục Lâm Thiên khẽ nói.
Đây là bởi vì Thiên Sí Tuyết Sư đã đột phá tới lục giai hậu kỳ.
Nếu như Thiên Sí Tuyết Sư không đột phá mà nói.
Sợ rằng ít nhất cũng phải mất bốn năm tháng.
Mà nếu như là yêu thú phi hành lục giai bình thường, sợ rằng phải mất nửa năm là ít.
Cũng bởi vì khoảng cách giữ thành Ma Vân Đông Hải và đại lục Linh Vũ quá xa, cho nên gần như là không lui tới với Cổ Vực và đại lục LInh Vũ.
Cũng không hẳn là không có lui tới, trong đại lục Linh Vũ và Cổ Vực cũng có không ít gia tộc, các thế lực thường di chuyển qua lại giữa thành Ma Vân và đại lục Linh Vũ, Cổ Vực.
Bởi vì khoảng cách xa xôi cho nên mỗi một lần kinh thương, thu hoạch vô cùng phong phú.
Cũng bởi vì như vậy, trên lộ trình ngoài hải vực vô biên ra ven đường thỉnh thỏang có một ít hải đảo đặt chân.
Cũng xuất hiện một nghề nghiệp đặc biệt gọi là hải tặc.
Dọc đường đi hải tặc hoành hành không phải là chuyện mới mẻ gì nữa.
Có một ít hải tặc thế lực cực kỳ cường hãn, thậm chí còn không kém thế lực nhất lưu.
Vì vậy ven đường đi thi thoảng cũng có không ít dong binh đoàn xuất hiện.
Mà dọc đường đi cũng có một ít sản vật trên hải đảo.
Diện tích hải vực vô cùng lớn, cũng không phải tất cả đều là hải vực cho nên cũng có không ít nơi phồn hoa.
Chuyện này Lục Lâm Thiên cũng đã sớm được nghe nói qua.
– Lâu như vậy sao?
Tiểu Long chớp mắt, dường như có chút ngoài ý muốn.
– Ca ca, chúng ta đi tới thành Ma Vân làm gì?
Lục Tâm Đồng hỏi.
Đối với việc đi tới thành Ma Vân Lục Lâm Thiên cũng không nói qua mục đích cho nàng.
– Đi làm một chuyện.
Muội cũng có thể tôi luyện một phen.
Lục Lâm Thiên nói.
– Không biết tỷ tỷ có ở thành Ma Vân hay không.
Dương Quá khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
– Đại ca yên tâm đi.
Đệ đã truyền tin tức về Phi Linh môn, để mọi người trong môn không ngừng tìm kiếm.
Một khi có tin tức chúng ta sẽ lập tức biết được ngay.
Lục Lâm Thiên nói.
Hắn đã sớm âm thầm truyền tin tức về Phi Linh môn.
Người Triệu gia ở trên trấn Hoa Môn, Lục Lâm Thiên đương nhiên sẽ không tha cho đám người này.
Phải trảm thảo trừ căn.
Huống chi đám người này chính là đệ tử dòng chính của Triệu gia.
Mà tỷ tỷ của Dương Quá, trải qua sự miêu tả kỹ lưỡng Lục Thiếu Du cũng ra lệnh cho Ám đường chú ý tới chuyện này.
– Hy vọng có thể nhanh chóng tìm được.
Dương Quá lẩm bẩm nói.
Một lát sau, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, mọi người bắt đầu tu luyện.
Quanh người Tiểu Long cũng được một vòng quang tráo bao phủ.
Hai người Lục Tâm Đồng và Dương Quá bắt đầu tu luyện.
Đặc biệt là Lục Tâm Đồng, quanh thân có một vòng quang tráo nửa trắng nửa đen vô cùng quỷ dị.
Khói độc nhàn nhạn lan tràn khiến cho trong lòng người khác không khỏi kiêng kỵ.
Cảm nhận khí tức này, Lục Lâm Thiên có cảm giác tiểu nữu này từ sau khi đột phá lần trước tới bây giờ đã có tiến bộ không nhỏ.
Nhìn Dương Quá, Lục Lâm Thiên cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Dương Quá lúc này cũng không tu luyện chân khí mà đang tu luyện vũ kỹ.
Trong tay nắm lấy trọng kiếm rồi huy động.
Cả không trung dường như đều run rẩy, một cỗ năng lượng thổ hệ bàng bạc lập tức kéo tới.
– Vũ kỹ Địa cấp thuộc tính thổ.
Lục Lâm Thiên có chút ngoài ý muốn.
Từ năng lượng thuộc tính dẫn dắt tới có thể thấy được, Dương Quá lúc này đang tu luyện vũ kỹ Địa cấp.
Theo Lục Lâm Thiên biết, Dương Quá đến từ một nơi không có người ở.
Không ngờ trên người lại có vũ kỹ Địa cấp, điều này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng hiếu kỳ.
Quan sát một phen, Lục Lâm Thiên cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Tuy rằng tốc độ bình thường của hắn cực kỳ chậm chạp, thế nhưng cũng có tác dụng củng cố tu vi.
Sau mỗi lần đột phá Lục Lâm Thiên đều củng cố tu vi một phen rồi mới dám tiếp tục đột phá.
Mà lúc này mới chỉ cách lần đột phá trước ba ngày.
Trong ba ngày này Lục Thiếu Du luôn ở cùng người nhà cho nên cũng không có thời gian điều tức củng cố tu vi.
Một lát sau, hai mắt Lục Thiếu Du nhắm chặt, tiến vào trạng thái tu luyện.
– Tông chủ, Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng đi rồi.
Tại một đình viện trên Vân Dương sơn mạch, Đại hộ pháp nhìn Vân Khiếu Thiên rồi nói.
– Tiểu tử này rốt cuộc cũng đi.
Đây quả thực là một tên lưu manh a.
Tên lưu manh này đi sớm chút nào tốt chút đó.
Mỗi lần nó tới đây Vân Dương Tông ta đều chịu thiệt thòi.
Lần trước cầm đi Vạn Niên Xích Đồng và nữ nhi của ta.
Lần này lại cầm đi Tuyết Phách linh dịch và hai bộ vũ kỹ Địa cấp.
Rốt cuộc cũng đi, ta cũng có thể yên tâm rồi.
Vân Khiếu Thiên mỉm cười, hít sâu một hơi.
Tâm tình so với mấy ngày hôm trước tốt hơn không ít.
– Chỉ là tiểu tử Lục Lâm Thiên này, sớm muộn không đi, chỉ muốn chiếm tiện nghi mà không muốn chịu thiệt.
Nếu như nó ở lại thêm một đoạn thời gian nữa, quả thực không biết sẽ lại chiếm tiện nghi gì của Vân Dương Tông chúng ta.
Đại hộ pháp nói.
– Tiểu tử này đột nhiên tới thành Ma Vân ở Đông Hải, ta thấy nhất định là không đơn giản.
Không có lợi tiểu tử này sợ rằng sẽ không chạy xa như vậy.
Vân Khiếu Thiên lẩm bẩm nói.
– Tông chủ, có phải người lại có dự định gì không?
Đại hộ pháp cung kính nói.
– Truyền tin tức xuống dưới.
Để thám tử của chúng ta ở trong thành Ma Vân chú ý một chút.
Nhìn xem tiểu tử này rốt cuộc đi tới thành Ma Vân làm cái gì.
Ta có cảm giác chuyện này không bình thường.
Vân Khiếu Thiên nói.
– Ta đi sắp xếp.
Đại hộ pháp lập tức nói.
Trong một không gian khác, lúc này phía chân trời có một cái bóng màu trắng xẹt qua.
Chỉ trong nháy mắt có một đầu yêu thú màu trắng khổng lồ bay ngang qua, trên lưng đầu yêu thú này còn có mấy đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi.
Phù.
Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí.
Hai mắt mở ra, tinh quang trong mắt chợ lóe.
Cảm nhận biến hóa trong cơ thể, tu vi đã gần được củng cố, linh lực và linh hồn lực ngưng thực không ít.
– Tu luyện vũ kỹ.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Trong tay nhanh chóng xuất hiện một khối ngọc giản.
Trên khối ngọc giản này có một cỗ lực lượng thuộc tính phong không kém lan tràn ra.
Đây chính là vũ kỹ Địa cấp sơ giai thuộc tính phong hắn lấy được từ tay nhạc phụ Vân Khiếu Thiên.
Vũ kỹ Địa cấp sơ giai là thứ bất phàm..