Đỉnh Phong Thiên Hạ


Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Lục Lâm Thiên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Phong cảnh hòn đảo nhỏ này quả thực khá đẹp.

Cũng không bao lâu sau, tiểu nhị lục tục bưng lên những món ngon của quán.

Tiểu Long và Lục Tâm Đồng không chút khách khí tiêu diệt thức ăn.

Lục Lâm Thiên và Dương Quá nhìn thấy hai người như vậy cũng không tránh khỏi bị mê hoặc mà bắt đầu thưởng thức.  
– Quả thực không tồi.  
Tiểu Long cảm khái nói.  
Khục.  
Ngay khi bốn người đang vui vẻ ăn uống thì một tiếng ho khan vang lên.

Có mấy đạo thân ảnh đang đi tới.

Một người dáng vẻ người hầu chừng hai lăm hai mươi sáu tuổi cùng với một thanh niên đứng trước mặt đám người Lục Lâm Thiên.  
Lục Lâm Thiên quay đầu lại.

Trước mặt bọn hắn lúc này tổng cộng có sáu người.

Ngoại trừ người giống như người hầu và thanh niên kia ra còn có hai đại hán tuổi chừng bốn mươi, hai người này đều có tu vi Vũ Phách.

Ba người này trong lúc vô hình đều quay chung quanh một nam hai nữ kia.  
Một nam hai nữ này, nam toàn thân mặc cẩm bào, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng dấp cao ráo.

Nhưng thân hình gầy gò, bộ dáng vừa nhìn là biết do tửu sắc quá độ.

Mà đôi tay thanh niên này đang ôm hai nữ tử xinh đẹp.

Hai tay đang không kiêng nể gì mà vuốt ve lấy mông hai nàng.  
– Bốn người các ngươi có biết nơi này là của Hoàng thiếu gia chúng ta bao rồi hay không? Không ngờ lại dám ngồi xuống, các ngươi không muốn sống sao?  
Nhìn thấy bốn người Lục Lâm Thiên không có phản ứng, gã ngời hầu kia lập tức quát ầm lên.

Một gã người hầu cũng kiêu ngạo không ngớt đủ để thấy được bình thường tên này hoành hành ngang ngược ra sao.  
– Hoàng… Hoàng thiếu gia.

Xin thiếu gia lượng thứ.

Bốn người ngày không biết quy củ, tiểu nhân lập tức bảo bốn người nhường chỗ cho thiếu gia.  
Tiểu nhị có chút kinh hoảng, dường như đối với người này cực kỳ kiêng kỵ, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên rồi nói:  
– Mấy vị, mấy vị đi nhanh đi.

Phần tiền này tiểu điếm không lấy, các ngươi đi nhanh đi.  
– Tiểu nhị, bảo bọn hắn cút đi.

Nếu như làm ảnh hưởng tới chúng ta.

Bọn hắn sẽ phải hối hận.  
Lục Lâm Thiên cũng không khách khí.

Loại người như thế này đương nhiên hắn cũng không đặt vào trong lòng.  
– Bốn người nhanh đi đi.

Các người…  
Tiểu nhị này vừa rồi nhận được không ít tiền từ trong tay bốn người cho nên mới mạo hiểm tiến lên bảo bốn người rời đi.

Hoàng thiếu gia này không phải là người bình thường.

Gϊếŧ người như ma, cũng không nương tay chút nào.

Mà mấy người này thoạt nhìn giống như thiếu gia tiểu thư rảnh rỗi, hắn không muốn nhìn bốn người này bị Hoàng thiếu gia kia gϊếŧ.

Ai ngờ bốn người này lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.  
Tiểu nhị còn chưa nói xong thì vai bị nắm lấy lôi về phía sau.

Sau đó bị ném xuống mặt đất.  
– Ồ, tiểu muội muội này không tồi.

Tên nàng là gì, không bằng đi theo bản thiếu gia uống một chén?  
Người đẩy tiểu nhị ra chính là thanh niên mặc hoa phục kia.

Nhìn thấy Lục Tâm Đồng, hai mắt thanh niên mặc hoa phục tỏa sáng, nhanh chóng buông hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh ra.

Hai nàng kia tuy rằng có chút tư sắc, thế nhưng so với Lục Tâm Đồng mà nói, căn bản không thể so sánh.

Tuy rằng hoa mào gà cũng đẹp thế nhưng sao có thể so sánh với hoa sơn trà.

Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.  
Hai nữ tử xinh đẹp kia bị thanh niên hoa phục đẩy ra, khuôn mặt có chút hờn giận, hung hăng nhìn lục Tâm Đồng.  
Lúc này toàn bộ tửu lâu có không ít người nhìn vào, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và than thở.  
– Thực lực của Hoàng gia này trên Hoàng Nham đảo quá lớn, Hoàng thiếu gia này quá háo sắc, tất cả nữ nhân bị hắn coi trọng trên đảo này đều không thoát khỏi độc thủ của hắn.  
– Lại một thiếu nữ sắp bị chà đạp rồi.

Quả thực là hoa tươi cắm vào bãi phân trâu mà.

Đáng tiếc a.  
– Lá gan của mấy người bên ngoài này quá lớn.

Thế nhưng bọn họ cũng không gặp may chút nào.  
Mấy người bên ngoài thấp giọng nghị luận, không dám để cho đám người Hoàng gia kia nghe thấy.

Nếu như thực sự bị nghe thấy, gã người hầu kia sẽ lập tức quay lại trừng mắt khiến cho không ít người cúi đầu, không dám chọc phải phiền phức.  
– Ngươi muốn ta uống rượu cùng ngươi sao? Chén rượu này ngươi uống trước đi.  
Lục Tâm Đồng nhìn thanh niên hoa phục, trong mắt có chút chán ghét.

Sau đó lập tức mỉm cười, đem một chén rượu trên bàn đưa cho thanh niên mặc hoa phục.  
– Mỹ nhân muốn ta uống, đừng nói là rượu, cho dù là nước rửa chân ta cũng sẽ không do dự mà uống.  
Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt cười, thanh niên mặc hoa phục này giống như hồn lìa khỏi xác, lập tức đưa tay nhận chén rượu.  
Thanh niên mặc hoa phục này vốn muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của Lục Tâm Đồng, không ngờ Lục Tâm Đồng nhanh như thiểm điện rút bàn tay về.

Mà chén rượu kia cũng yên ổn nằm trên tay thanh niên mặc hoa phục.  
Thanh niên mặc hoa phục cũng không để ý nhiều, liền uống chén rượu trong tay, khóe miệng mỉm cười nói:  
– Mỹ nhân, hiện tại ta có thể ngồi được chưa?  
– Nếu như ngươi còn có thể ngồi được vậy thì cứ tự nhiên.  
Lục Tâm Đồng mỉm cười nói.  
– Đương nhiên ta…  
Thanh niên hoa phục còn muốn nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa dứt sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hai tay ôm bụng, khuôn mặt đỏ bừng.

Dù sao bản thân hắn cũng là Vũ Phách tam trọng cho nên lập tức biết được chuyện gì xảy ra, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Lục Tâm Đồng rồi nói:  
– Ngươi dám hạ độc…  
Mà lúc này thanh niên hoa phục còn chưa dứt lời, trong nháy mắt từ trong yết hầu xuất hiện ấu trùng nhỏ.

Con ấu trùng này vô cùng dữ tợn, đáng sợ, mang theo thịt nát và máu loãng từ trong khóe miệng thanh niên mặc hoa phục tràn ra.  
– Không phải ta hạ độc a.

Dù sao cũng là tự mình ngươi uống vào, không có chút quan hệ nào với ta cả.  
Lục Tâm Đồng vỗ tay, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt dữ tợn của thanh niên mặc hoa phục kia.  
– A…  
Thanh niên mặc hoa phục kia tức thì kêu lên một tiếng thảm thiết.

Trong yết hầu ngày càng nhiều ấu trùng dữ tợn chui ra ngoài.

Máu tươi không ngừng tràn ra.  
– A…  
Hai nữ tử xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Lục Tâm Đồng, lúc này nhìn thấy bộ dáng của thanh niên mặc hoa phục kia lập tức hét ầm lên.

Mà đám người trong tửu lâu nhìn thấy cảnh tượng này tức thì đứng dậy, miệng ồ lên.  
– Các ngươi đã làm gì với thiếu gia nhà chúng ta? Các ngươi muốn chết sao?  
Nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng của thiếu gia nhà minh, gã người hầu kia vô cùng kinh ngạc, tức giận nhìn bốn người Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Nhanh giao giải dược ra, bằng không các ngươi đừng mong rời khỏi Hoàng Nham đảo.  
Hai trung niên tu vi Vũ Phách kia lập tức đi tới trước mặt đám người Lục Lâm Thiên, vây bốn người lại.

Chân khí trên người tuôn ra, mơ hồ cũng có chút khí thế.  
– Một người hầu, hai Vũ Phách nho nhỏ không ngờ lại dám làn càn như vậy.

Dám phá hỏng nhã hứng của ta.

Muốn chết.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, trong tay đột nhiên đánh ra ba đạo lưu quang mang theo khí tức nóng bỏng.

Ba đạo lưu quang dùng tốc độ như thiểm điện đột nhiên đánh vào trong mi tâm ba người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui