Vũ kỹ đạt tới Địa cấp vô cùng hiếm thấy, mà số kinh mạch cần đả thông cũng cực kỳ đa dạng và nhỏ nhỏi.
Vô cùng khó đả thông.
Chính bởi vì hai điểm này khiến cho không biết bao nhiêu người cho dù có vũ kỹ Địa cấp cũng không thể tu luyện.
Giống như là Triệu Vô Cực, trên người có vũ kỹ Địa cấp do lão tổ Triệu gia lưu lại thế nhưng lại không thể tu luyện được.
Còn có điểm thứ ba, đó chính là độ cường hãn của thân thể.
Tổng quát mà nói, tu luyện vũ kỹ Địa cấp cần thời gian vô cùng dài.
Lúc tu luyện chân khí hội tụ rồi tán loạn tạo thành trùng kích trong cơ thể, nếu như cơ thể không đủ cường hãn, mạnh mẽ tu luyện vài lần sẽ tương đương với việc tự sát.
Trên ba điểm này Lục Lâm Thiên đều có đủ thiên phú và tiền vốn.
Trình độ lĩnh ngộ thuộc tính cũng không tồi.
Về phần lộ tuyến kinh mạch đặc thù đối với hắn mà nói không có chút khó khăn nào.
Về phần độ cường hãn của thân thể, nói giỡn sao? Bất Diệt Huyền Thể mà không được thì có thân thể nào chịu được hay không?
Vì vậy Lục Lâm Thiên có thể tu luyện một cách đơn giản.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Nếu như so với một người có tu vi đồng cấp mà nói, đầu tiên không nói tới việc có tu luyện thành công hay không.
Cho dù có tu luyện thành công chỉ sợ tốc độ cũng không bằng một phần mười của Lục Lâm Thiên.
Ngưng thần tĩnh khí, trong tay Lục Lâm Thiên đánh ra một đạo thủ ấn huyền ảo.
Trong không trung không ngừng có năng lượng thuộc tính phong hội tụ tới.
Thủ ấn được kết, giữa không trung lúc này tràn ngập chân khí.
Một cỗ năng lượng hội tụ thành vòng xoáy.
Vòng xoáy xoay tròn, toàn bộ không gian run lên.
Khi vòng xoáy lớn hơn mười thước thì lập tức giống như một cơn cuồng phong tiêu tán trong không trung.
– Còn kém một chút.
Tiếp tục.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, thời gian hai mươi ngày này, hắn còn chưa thể tu luyện thành công.
Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm cho nên lại tiếp tục tu luyện.
Từng đạo thủ ấn được kết.
Không ngừng có vòng xoáy hội tụ rồi tán loạn.
Lục Thiếu Du lại một lần nữa chìm đắm trong tu luyện.
Mà lúc này trên thân thể nho nhỏ của Tiểu Long cũng được bao phủ bởi một vòng quang mang, bản thân cũng đang tiếp tục tu luyện.
Trên người Lục Tâm Đồng cũng có một vòng quang tráo nửa trắng nửa đen bao phủ mà tiến vào trạng thái tu luyện, khí tức trên người chậm rãi kéo lên.
Dương Quá vẫn đang tu luyện kiếm pháp.
Mỗi một đạo kiếm quang đánh ra đều có cảm giác đơn giản mà phức tạp.
Thế nhưng lúc này, sau khi tu luyện một lát Dương Quá lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Trong hải vực rộng lớn, Thiên Sí Tuyết Sư để lại một đạo lưu quang màu trắng trong không trung rồi biến mất không thấy tung tích.
Ở một nơi nào đó, đây là một ngọn núi cực kỳ yên tĩnh.
Núi non liên miên.
Hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây khiến cho một đình viện tinh xảo trên ngọn núi như được nhuộm thêm màu sắc giống như kim quang vậy.
Đình viện này không lớn, thế nhưng lại cực kỳ tinh xảo.
Trước đình viện còn có một khối thạch bích trong suốt.
Lúc này một đạo thân ảnh đang bay múa, trường kiếm trong tay không ngừng biến đổi.
Thân thể mê người di động, từng đạo kiếm quang xuyên thủng không gian bắn ra.
Trước mũi kiếm, không gian trực tiếp xuất hiện vết nứt đen kịt, đó chính là vết nứt trong không gian.
– Lục Lâm Thiên.
Đột nhiên thân ảnh xinh đẹp này quát lên một tiếng yêu kiều.
Một đạo kiếm quang như hóa thành thực chất đột nhiên bắn ra.
Kiếm quang phá vỡ không gian.
Một kiếm đánh ra toàn bộ không gian run rẩy.
Một cỗ khí tức sắc bén bạo phát khiến cho ngay cả mái tóc của nàng cũng dựng lên.
Sưu Sưu.
Một lát sau, thân thể xinh đẹp này mới thở ra một ngụm trọc khí.
Trường kiếm trong tay được thu vào nhẫn trữ vật.
Mái tóc hạ xuống.
Lúc này xoay người lại, khuôn mặt xinh xắn không trang điểm toát ra sự quyến rũ nhè nhẹ.
Khuôn mặt này hoàn mỹ tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Giống như là tiên tử, thiên tư trác tuyệt.
Mái tóc đen nhánh có chút rối loạn, y phục trang nhã, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan xinh xắn nhìn qua nhu nhược mà ưu nhã.
Thế nhưng cỗ khí tức sắc bén trên người vẫn chưa tiêu tán, trong mắt bắn ra hàn ý lạnh lẽo khiến cho người khác nhìn vào có chút run rẩy.
Mà người này không phải là ai khác mà chính là Lăng Thanh Tuyền.
– Thiếu chủ, vừa nhận được tin tức quan trọng.
Hai bóng đen trong nháy mắt hạ xuống hành lễ với thiếu nữ này.
Chính là Không Linh Vương và Hắc Quỷ Thiên Vương.
– Nói đi, tin tức gì.
Lăng Thanh Tuyền quay đầu hỏi hai người.
Không Linh Vương nói:
– Thiếu chủ, từ tin tức truyền tới trong giới có nói, Linh vũ giới định chính thức lộ diện ở thành Ma Vân, mời thiếu chủ tới đó.
– Lần này ta trở về cũng không có tác dụng quá lớn.
Huống chi ở đây ta cũng có chuyện muốn làm.
Ngươi thay ta truyền tin lại, mang cường giả trong giới tới đây, phải lập tức đối phó với Phi Linh môn.
Chờ sau khi đôi cánh của bọn chúng cứng cáp, chúng ta muốn đối phó với chúng sẽ càng thêm khó khăn.
– Vâng, thiếu chủ.
Không Linh Vương đáp.
– Thiếu chủ, còn hai tin tức khác.
Gia tộc Bắc Cung đi tới Vân Dương Tông, Lục Vô Song Vân Dương Tông không ngờ chính là tiểu thư của gia tộc Bắc Cung.
Lục Vô Song đã được cường giả gia tộc Bắc Cung hộ tống trở về.
Lần này tạo thành không ít oanh động.
Hắc Quỷ Thiên Vương nói.
– Gia tộc Bắc Cung sao? Không nghĩ tới bọn họ cũng xuất hiện.
Lục Vô Song là người của gia tộc Bắc cung, chẳng lẽ lại giống như gia tộc Độc Cô kia, sớm an bài người ở trong Lục gia?
Sắc mặt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, khuôn mặt có chút ngưng trọng.
– Thiếu chủ, Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, Dương Quá đã rời khỏi Vân Dương Tông.
Dường như đang đi về phía thành Ma Vân.
Hắc Quỷ Thiên Vương nói.
– Ngươi chắc chắn không?
Lăng Thanh Tuyền tức thì nhíu mày rồi hỏi.
– Từ trong tin tức chúng ta nhận được có lẽ là đi tới thành Ma Vân.
Hắc Quỷ Thiên Vương do dự một lát rồi nói.
– Đi thành Ma Vân sao?
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền không ngừng biến ảo rồi nhìn về phía trước.
– Không cần truyền tin tức lại trong giới.
Hai ngưới các ngươi lập tức đi sắp xếp mọi chuyện.
Ta sẽ trở về giới.
Lăng Thanh TUyền quay đầu lại rồi nói.
– Vâng.
Hai người nói xong, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
– Lục Lâm Thiên, không ngờ ngươi lại đi thành Ma Vân.
Lần này ta sẽ không cho ngươi một cơ hội nào nữa.
Tuyệt đối không.
Nhìn không trung phía xa, trong mắt Lăng Thanh Tuyền hiện lên sự sắc bén.
Thế nhưng trong ánh mắt này cũng có chút bất định.
Chính bản thân nàng ta cũng không biết, sao bản thân nàng ta lại thống hận một người như vậy.
Thậm chí có lúc sẽ nhớ tớ dáng dấp vô sỉ, ghê tởm kia.
Có thể là bản thân nàng cho tới bây giờ còn chưa gặp phải kẻ nào đáng hận như vậy.
Trong hải vực rộng lớn, Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng phi hành, thi thoảng cũng gặp phải không ít yêu thú phi hành.
Thế nhưng cũng không có yêu thú phi hành nào có cấp bậc như Thiên Sí Tuyết Sư.
Tất cả chỉ lướt qua phía dưới mà thôi.
Mà dọc đường đi, yêu thú phi hành tam giai, tứ giai cũng không ít..