– Hai người các ngươi vừa rồi cũng không giúp ta.
Vuốt vuốt gáy, Tiểu Long nhìn chằm chằm vào Lục Tâm Đồng và Dương Quá tức giận nói.
– Tiểu Long, lão đại đệ quá giảo hoạt, ta cũng không ngờ tới.
Dương Quá mỉm cười.
Lục Tâm Đồng cũng dùng ánh mắt đồng tĩnh nhìn Tiểu Long:
– Tiểu Long, lần sau ngươi phải cẩn thận một chút.
Để ta xem có đau không.
Chi Chi.
Trong hải vực, thanh âm quái dị từ trong miệng Phi Thiên Ngô Công quanh quẩn trên không trung.
Đối mặt với đầu khôi lỗi cấp bảy này, nó và Thiên Sí Tuyết Sư cũng không dám ngạnh kháng.
Thế nhưng đã được chủ nhân phân phó, bọn nó cũng không thể buông tha những người này.
– Hừ.
Hai nghiệt súc các ngươi.
Nếu không lui ra thì ta sẽ không khách khí với các ngươi nữa.
Có khôi lỗi cấp bảy sơ giai tọa trấn, sự lo lắng trong mắt thanh niên mặc hoa phục lập tức tan biến.
Ánh mắt chăm chú nhìn về phía Thiên Sí Tuyết Sư và Phi Thiên Ngô Công rồi lớn tiếng nói.
– Một Linh Suất tam trọng nho nhỏ không ngờ lại có khẩu khí lớn như vậy.
Tọa kỵ của ta há là thứ mà để cho một Linh Suất nho nhỏ như ngươi có thể hô to gọi nhỏ như vậy sao?
Đúng lúc này, trước không trung đột nhiên có một đạo lưu quang màu xanh xuất hiện.
Mấy đạo thân ảnh hầu như cùng một lúc hiện ra.
Chính là bốn người Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Tiểu Long.
– Ra mắt chủ nhân.
Thiên Sí Tuyết Sư, Phi Thiên Ngô Công lập tức hành lễ rồi lùi lại phía sau mấy người chủ nhân.
Mà nhìn thấy bốn người đột nhiên xuất hiện này, nữ tử tuyệt mỹ cùng với nha hoàn có tên là Tiểu Uyển kia đột nhiên hoảng hốt.
Sắc mặt đại biến.
Thanh niên mặc hoa phục nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn người.
Cỗ khí thế vô hình trên người bốn người này khiến cho hắn cực kỳ áp lực.
Thực lực của đối phương tuyệt đối bất phàm.
Thế nhưng những người này thu liễm tu vi cho nên hắn cũng không thể nhìn ra.
Sau khi nhìn qua trên người Lục Tâm Đồng lần nữa, cơ mặt thanh niên này co quắp một cái rồi mở miệng nói:
– Các hạ là người phương nào?
– Chúng ta là ai ngươi còn chưa xứng để biết.
Lục Lâm Thiên đảo qua đám người, tâm thần của hắn lúc này cũng đã bao phủ trên chiếc thuyền lớn này.
Tu vi những người này Lục Lâm Thiên cũng đã nhận ra.
Người có tu vi cao nhất chỉ là Vũ Suất và Linh Suất mà thôi.
Còn có một ít Vũ Tướng.
Phía trước lại còn một đầu khôi lỗi cấp bảy sơ giai đỏ rực, cũng không phải là phàm vật.
Xem ra lai lịch những người này cũng không nhỏ.
Mà cuối cùng, ánh mắt Lục Lâm Thiên bị nữ tử tuyệt sắc trên boong tàu hấp dẫn.
Nữ tử này làn da như tuyết, khuôn mặt thanh tú tuyệt lệ.
Dáng người cao gầy, bộ ngực như ẩn như hiện dưới y phục màu xanh.
Hai mắt sáng như sao.
Khuôn mặt thanh tú, thoát tục giống như không nhiễm khói lửa nhân gian.
Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp kia dường như có chút bối rối và ngưng trọng.
Thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ cao quý tao nhã, bất phàm của nàng.
– Đại nhân, chúng ta vô ý mạo phạm mong đại nhân thứ lỗi.
Chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Nữ tử tuyệt mỹ nhìn Lục Lâm Thiên rồi lập tức cúi người hành lễ.
Điều này khiến cho đám người trên boong tàu vô cùng kỳ quái.
Tiểu như nhà bọn họ là người cao quý không gì sánh được, không ngờ lúc này lại chủ động hành lễ với mấy người trước mặt.
– Vốn ta có thể tha cho các ngươi rời đi, thế nhưng người này lại hô to gọi nhỏ với tọa kỵ của ta.
Vậy thì không thể tha cho các ngươi rồi.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, khóe mắt nhìn vào trên người đầu khôi lỗi cấp bảy trước mặt.
Khôi lỗi cấp bảy, bằng vào tính cách của Lục Lâm Thiên làm sao hắn có thể buông tha cho được.
Vốn Lục Lâm Thiên hoàn toàn có thể trực tiếp đoạt tới tay.
Chỉ là dù sao hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không phải là người bình thường, tốt xấu gì bản thân hắn cũng là chưởng môn Phi Linh môn.
Có một số việc làm rõ ràng quá cũng không tốt.
Danh tiếng Phi Linh môn cũng không thể bị phá hủy trong tay hắn.
Lúc này coi như Lục Thiếu Du đã hiểu vì sao đại môn đại phái nhìn qua đạo mạo như vậy thế nhưng hành động nào cũng có thể âm thầm làm ra được.
Đều là vì danh tiếng a.
– Đại nhân, biểu ca của tiểu nữ nói năng không suy nghĩ.
Ta thay biểu ca xin lỗi đại nhân.
Mong đại nhân thứ lỗi.
Nữ tử tuyệt mỹ quay sang thanh niên mặc hoa phục rồi nói:
– Biểu ca, mau xin lỗi vị đại nhân kia đi.
– Sao ta phải xin lỗi hắn?
Ánh mắt thanh niên mặc hoa phục trầm xuống.
Tuổi của đối phương cũng không kém hắn bao nhiêu, bảo hắn xin lỗi đối phương, dựa vào cái gì? Từ trước tới giờ hắn chưa từng xin lỗi qua một ai.
– Biểu ca, mau xin lỗi đi.
Nữ tử tuyệt mỹ lần nữa lên tiếng, thanh âm khiến cho người khác không thể phản kháng.
Nhìn thấy ánh mắt của biểu muội, thanh niên mặc hoa phục lập tức thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cắn răng nhìn lên bầu trời rồi nói:
– Ta xin lỗi.
– Coi như là xin lỗi, thế nhưng ngươi xem có thành ý hay không? Ta thấy dường như ngươi không phục lắm.
Như vậy đi, ngươi tự móc hai mắt ta sẽ tha cho các ngươi.
Bằng không, các ngươi phải để mạng lại.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Ánh mắt vừa rồi của thanh niên hoa phục kia Lục Lâm Thiên đương nhiên cũng nhìn ra được.
– Cái gì? Ngươi đừng làn càn.
Nói cho ngươi biết, Thượng Quan gia tộc chúng ta là người của Thiên Vân đảo.
Nhường người một tấc ngươi đừng có tiến thêm một thước.
Nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt thanh niên mặc hoa phục mang theo sự tức giận.
– Thiên Vân đảo?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi.
Lẽ nào những người này là người của Thiên Vân đảo sao? Thiên Vân đảo một trong Tứ các Tứ đảo.
Đạm Đài Tuyết Vi kia cũng là người của Thiên Vân đảo.
– Thiên Vân đảo thì sao? Ta ghét nhất bị kẻ khác uy hϊếp.
Ngươi cho rằng báo ra Thiên Vân đảo là có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của ngươi sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên vô cùng lạnh lẽo.
Nếu như đây là địa bàn của Thiên Vân đảo thì có lẽ hắn sẽ không trêu vào người của Thiên Vân đảo.
Thế nhưng trong hải vực này hắn cũng không cần phải sợ Thiên Vân đảo.
Đám người này dám uy hϊếp hắn, thế nên không thể buông tha.
– Ngươi dám? Thiên Vân đảo sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Thanh niên mặc hoa phục vốn tưởng rằng báo ra cái tên Thiên Vân đảo sẽ dọa được đối phương.
Thế nhưng hắn không ngờ đối phương lại không coi vào đâu khiến cho sắc mặt thanh niên mặc hoa phục bối rối.
Cố nén vẻ hoảng hốt trong mắt, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Chỉ là lần này ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng nữa.
– Nực cười, chỉ biết dựa vào người khác bảo hộ còn dám tự cho mình bất phàm.
Giữ ngươi lại thì có tác dụng gì.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng cười.
Ngón chân điểm nhẹ hư không.
Một cỗ chân khí nóng bỏng từ trong người tràn ra.
Thủ ấn biến hóa, năm đạo chỉ ấn mang theo chân khí ầm ầm đánh về phía thanh niên mặc hoa phục kia.
– Biểu ca, cẩn thận.
Nữ tử tuyệt mỹ quát lên một tiếng.
Trong lúc biến sắc thủ ấn lập tức được kết.
Trong chớp mắt này, đầu khôi lỗi đỏ rực kia đột nhiên ngăn cản trước năm đạo chỉ ấn rồi nhanh như thiểm điện đánh ra năm dạo quyền ấn, mang theo năng lượng vô hình lập tức va chạm với năm đạo chỉ ấn của Lục Lâm Thiên..