Hôm nay là ngày thi đấu của Thải gia và Đoan Mộc gia, mặc dù người trên Lưu Tô đảo cơ bản đều biết tới tin Thải Nhân Phượng bị thương nặng, sợ rằng khó có thể tham gia thi đấu, thế nhưng cũng không làm giảm sự nhiệt tình của mọi người.
Ngược lại trong lòng mọi người càng thêm chờ mong, Thải gia kia không biết sẽ sắp xếp ra sao.
Khi đoàn người nhộn nhịp, ồn ào đi tới sân rộng của Lưu Tô đảo, trong phòng Lục Lâm Thiên cũng dừng điều tức.
Phù.
Thở ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe rồi thu liễm.
Ngày hôm nay không biết Thải gia kia sẽ dùng thủ đoạn gì.
Khi Lục Lâm Thiên rời hỏi phòng, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, còn có Như Hoa đã sớm chờ ở bên ngoài.
Đoan Mộc Y Y còn đặc biệt chờ ở bên ngoài đình viện từ sáng sớm, mời mọi người đi tới sân rộng của Lưu Tô đảo.
Ngoài Đoan Mộc gia, khi đám người Lục Lâm Thiên xuất hiện có không ít đệ tử Đoan Mộc gia cung kính hành lễ.
Những cường giả thần bí này đã giúp Đoan Mộc gia đẩy lùi Thải gia, trong lòng đệ tử Đoan Mộc gia hiện tại đám người Lục Lâm Thiên chính là ân nhân.
Cho nên cả đám đều tôn kính phát ra từ nội tâm.
Ngồi trên xe ngựa của Đoan Mộc gia, mọi người lập tức đi tới sân rộng của Lưu Tô đảo.
Trên hai cỗ xe ngựa, cỗ thứ nhất có Lục Lâm Thiên, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Như Hoa, còn có Đoan Mộc Y Y và Đoan Mộc Hồng Chí.
Bên trong xe ngựa lúc này có vẻ chật chội cho nên Lục Lâm Thiên và Đoan Mộc Y Y ngồi sát vào bên nhau.
Trên cỗ xe ngựa thứ hai lúc này có mấy trưởng lão cùng với cường giả trong Đoan Mộc gia.
Ngoài hai chiếc xe ngựa còn có mấy trăm thiết kỵ, đều là tinh nhuệ của Đoan Mộc gia.
Trên xe ngựa, ánh mắt Đoan Mộc Y Y cực kỳ nghiêm trọng.
Không khó nhìn ra trong lòng nàng đang khẩn trương.
Ngày hôm nay đối với Đoan Mộc gia tộc mà nói tuyệt đối là đại sự.
Quan hệ tới sự tồn vong của Đoan Mộc gia trên Lưu Tô đảo.
Trách nhiệm của nàng quá lớn cho nên không tránh khỏi lo lắng.
Đoan Mộc Y Y khẩn trương, Lục Lâm Thiên có thể nhìn thây được.
Có thể nàng còn chưa biết, tất cả chuyện ngày hôm nay Đoan Mộc gia tộc phải đối mặt là do Thượng Quan gia, Thải gia cùng với Thiên Vân đảo tạo ra.
Coi như là hôm nay nàng thắng lợi, kết quả cũng không kém là bao.
Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút xao động.
Nếu như giờ phút này có sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn tọa trấn trong Đoan Mộc gia, Thải gia và Thượng Quan gia nho nhỏ này làm sao dám tới vuốt râu hùm? Coi như là Thiên Vân đảo cũng tuyệt đối không dám động tới Đoan Mộc gia.
Thực lực có thể đảm bảo tất cả.
Sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn nếu như có mặt ở đây, sợ rằng những Vũ Tôn và Linh Tôn bình thường cũng phải tới nịnh bợ.
– Y Y cô nương, cô nương không cần quá khẩn trương.
Thả lỏng là được rồi.
Nhìn Đoan Mộc Y Y, Lục Lâm Thiên khẽ nói.
Trên đôi vai nữ tử nhu nhược này gánh nặng rất nhiều.
– Vâng, đại nhân.
Đoan Mộc Y Y ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Lâm Thiên rồi nở nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười vô cùng động lòng người, sợ rằng nếu là nam tử bình thường nhìn thấy, nụ cười này đủ để cho nam tử đó hồn bay phách lạc.
– Không cần gọi ta là đại nhân.
Ta họ Lục, gọi là Lục đại ca đi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
Đoan Mộc Y Y do dự một hồi rồi nói:
– Cung kính không bằng tuân lệnh, ra mắt Lục đại ca.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nếu dựa theo bối phận, hắn là đệ tử của sư phụ, bối phận trong Đoan Mộc gia tộc cũng coi như có cấp bậc lão tổ.
– Đại nhân, ta có thể gọi người là Lục đại ca không?
Đoan Mộc Hồng Chí nhìn Lục Lâm Thiên có chút chờ mong hỏi.
– Đương nhiên là được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười.
– Tốt quá, sau này ta có một Lục đại ca lợi hại a.
Đoan Mộc Hồng Chí nở nụ cười thỏa mãn, trong lòng hắn, mấy ngày này từ trong miệng người trong tộc biết được Lục đại ca thần bí này một chiêu đánh bị thương Thải Nhân Phượng, chuyện này đã khắc trong đầu hắn.
Đây mới là cường giả, sau này hắn cũng nhất định phải đạt tới bước này, đương nhiên đầu tiên hắn phải trị liệu được hai chân và đan điền mới được.
Xe ngựa một đường chạy đi, Đoan Mộc Hồng Chí hiếu kỳ trò chuyện cùng Tiểu Long.
Đoan Mộc Hồng Chí nho nhỏ đương nhiên còn không biết, Tiểu Long thoạt nhìn như thiếu niên kia chính là linh thú thất giai.
Trên xe, xe ngựa xóc nảy, Đoan Mộc Y Y và Lục Lâm Thiên thỉnh thoảng va chạm với nhau.
Lần này hai người không ngồi đối diện nhau mà là ngồi song song.
Hương thơm nhàn nhạt kia truyền vào trong mũi Lục Lâm Thiên thơm ngát.
Hai người ngồi cùng nhau, vốn là chuyện không có gì.
Thế nhưng bất tri bất giác xuất hiện loại cảm giác khác thường.
Đặc biệt là Đoan Mộc Y Y, đây là lần đầu tiên nàng ở gần một nam tử như vậy.
Khí tức nam nhân khiến cho trong lòng nàng xao động.
Không biết từ khi nào không ngờ khuôn mặt đã đỏ ửng.
Một cỗ cảm giác khác thường lan tràn trong lòng nàng.
Khóe mắt thi thoảng len lén nhìn về phía nam tử bên cạnh, càng nhìn càng len lén nhìn thêm vài lần.
Dưới loại cảm giác khác thường này khiến cho toàn thân Đoan Mộc Y Y tê dại, bất tri bất giác đã đi tới sân rộng của Lưu Tô đảo.
Lần này thi đấu giữa Thải gia và Đoan Mộc gia diễn ra ở trên sân rộng Lưu Tô đảo.
Nơi này cực kỳ khổng lồ.
Đủ để đáp ứng mấy vạn người có mặt.
Bốn phía có không ít kiến trúc rậm rạp, bên trên có không ít người đã sớm có mặt.
Trên xe ngựa, lúc mọi người đi xuống, Lục Lâm Thiên nhíu mày.
Trước mắt hắn lúc này xuất hiện một cái sân rộng.
Bóng người đông nghịt, sợ rằng có tới mấy vạn người.
– Đoan Mộc gia tộc tới, đó là Y Y tiểu thư.
Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y không ít người trên Lưu Tô đảo lập tức lớn tiếng hoan hô.
Đoan Mộc gia chưởng quản Lưu Tô đảo, tiến cống thu vào hàng năm rất thấp, hơn nữa Đoan Mộc gia chưa bao giờ ỷ thế hϊếp người, danh vọng trên Lưu Tô đảo không thấp.
Từ tiếng hoan hô của mọi người đối với Đoan Mộc Y Y có thể nhìn thấy được một hai.
Chậm rãi đi vào trong sân rộng, lúc này ở giữa là một nơi trống trải, nơi này có một khối đá ngầm lớn điêu khắc thành đồ án, cực kỳ hùng vĩ khiến cho người ta có cảm giác thần bí.
Phía trước sân rộng lúc này có một loạt ghế ngồi, trước ghế có không ít đệ tử Đoan Mộc gia cùng với Thải gia sắc mặt nghiêm nghị, khí chất bất phàm đang đứng thẳng.
Từ cỗ khí tức trên người bọn họ rõ ràng có thể nhận thấy không tầm thường, đây đều là đệ tử tinh anh của Đoan Mộc gia tộc và Thải gia.
Khi ánh mắt quét về phía ghế, ánh mắt Lục Lâm Thiên đã phía hiện trên chiếc ghế bên phải, nơi có một đệ tử Thải gia đứng thẳng đã có mười đạo thân ảnh ngồi đó.
Người thứ nhất chính là một lão giả thất tuần, thân mặc trường bào, ánh mắt híp lại, khí tức quanh thân thu liễm, thế nhưng trong lúc vô hình khiến cho người ta có cảm giác áp lực.
– Diêu Dũng.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, từ trong linh hồn ký ức của Thượng Quan Thừa Ân, Lục Lâm Thiên đã biết được người này là Vũ Vương thất trọng.
Trưởng lão của Thiên Vân đảo, mà khi trước trong thành Cự Giang Lục Thiếu Du cũng đã gặp qua, chỉ là hắn không biết tên mà thôi..