Lục Lâm Thiên không chút tránh né, nhìn thẳng vào mắt Trương Thắng.
Vũ Vương cửu trọng nho nhỏ, có tư cách gì nói sư phụ của hắn? Mặc kệ là Thánh Thủ Linh Tôn Đoan Mộc Khung Thiên hay là Nam thúc thì Hỏa Đao Vương Trương Thắng này cũng không có tư cách nói.
Cho dù là sư phụ Vũ Ngọc Tiền thì Lục Lâm Thiên tuyệt đối cũng không cho phép kẻ nào bất kính.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Hỏa Đao Vương Trương Thắng cười to:
– Ha Ha…
Tiếng cười xuyên thấu gợn sóng trong không gian, quanh quẩn trong bầu trời.
Nụ cười vừa dứt, một cỗ hàn ý nhàn nhạt lan tràn, ánh mắt tập trung vào trên người Lục Lâm Thiên rồi nói:
– Không ngờ lại lớn lối như vậy.
Làm người không nên ỷ vào chỗ dựa của mình, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
– Không sai, trong người có người mạnh hơn, chỉ là Vũ Vương cửu trọng mà thôi, còn chưa có tư cách nói tới gia sư ta.
Nếu như gia sư ta ở đây sợ rằng một Vũ Vương cửu trọng nho nhỏ như ngươi cũng chỉ có nướ© đáı ra quần.
Lục Lâm Thiên chắp tay mà đứng, không chút khách khí phản kích.
– Tiểu tử kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng.
Tam trưởng lão, đảo chủ, trước tiên động thủ giáo huấn hắn một chút thì hắn sẽ thành thật hơn.
Ánh mắt Cao Trường Cung lạnh lẽo nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Khí tức từ trong cơ thể mơ hồ tràn ra, cỗ khí tức này cũng không kém.
– Ca ca, tên Linh Vương tam trọng này giao cho muội, muội sẽ cho hắn biết cái gì mới gọi là không biết trời cao đất rộng.
Lục Tâm Đồng liếc mắt nhìn Cao Trường Cung, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
– Khanh Khách.
Mộ Dung Lan Lan nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên rồi cười khanh khách nói:
– Lục chưởng môn, ta có thể gọi ngươi một tiếng Lục đệ đệ được không? Mục đích ta tới đây có lẽ ngươi cũng biết là vì chuyện gì, cũng không phải là Thiên Vân đảo ta ỷ mạnh hϊếp yếu.
Thiên Vân đảo ta chưa bao giờ ỷ mạnh hϊếp yếu, đệ tử, trưởng lão Thiên Vân đảo ta có sai thì sẽ do Thiên Vân đảo chúng ta xử trí.
Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, theo ta đi Thiên Vân đảo, công khai xin lỗi Thiên Vân đảo chúng ta.
Ta có thể đảm bảo Thiên Vân đảo không làm khó dễ ngươi.
– Nói điều kiện thứ hai đi.
Xin lỗi Thiên Vân đảo sao? Không biết Thiên Vân đảo ngươi dựa vào cái gì mà lại dung túng cho kẻ dưới đầu độc gia chủ Đoan mộc gia.
Lại không từ thủ đoạn giành vật trong tay Đoan Mộc gia, giờ còn muốn ta xin lỗi.
Lẽ nào Thiên Vân đảo không sợ người trên toàn bộ đại lục cười chê hay sao?
Lục Lâm Thiên âm trầm nói.
Thiên Vân đảo chỉ đơn giản muốn vớt lại mặt mũi mà thôi, thế nhưng hắn làm sao có thể cấp mặt mũi cho Thiên Vân đảo.
– Thứ hai, ta cũng chỉ có thể mời Lâm Thiên đệ đệ đi Thiên VÂn đảo một chuyến mà thôi.
Nói xong, khuôn mặt Mộ Dung Lan Lan trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Lâm Thiên.
– Nếu như ta không đi thì sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống nhìn chung quanh.
Bốn người của Thiên Vân đảo xuất hiện, hắn muốn rời đi sợ rằng không quá dễ dàng.
Mị Linh Vương Mộ Dung Lan Lan và Hỏa Đao VƯơng Trương Thắng này sợ rằng hắn khó có thể chống lại được.
Trong khi nói Lục Lâm Thiên đã thông báo cho mọi người rời khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lăng không mà đứng.
Một hồi đại chiến là điều khó tránh khỏi.
Dùng thực lực của Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại không thể bị liên lụy tới.
Thủ ấn được kết, Thiên Sí Tuyết Sư lập tức thu nho thân thể rồi bị Lục Thiếu Du thu vào trong Không gian thú nang.
Một màn này khiến cho sắc mặt mấy người của Thiên Vân đảo vô cùng kinh ngạc.
– Ngươi không đi? Ngươi nghĩ mình có thể chống lại chúng ta sao?
Hỏa Đao Vương Trương Thắng cười, bàn chân bước một bước.
Thân thể giống như quỷ mị xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên không xa.
Chân khí thuộc tính hỏa ngập trời bỗng nhiên từ trong cơ thể bạo phát.
Cả bầu trời đột nhiên nóng bỏng, gợn sóng trong không gian không ngừng bị đốt cháy vang lên tiếng xèo xèo.
Nhìn thấy thanh thế của Hỏa Đao Vương Trương Thắng, sắc mặt đám người Lục Lâm Thiên khẽ đổi.
Đặc biệt là Lục Lâm Thiên, trong lòng hắn lúc này vô cùng rõ ràng, hôm nay sợ rằng bọn họ khó tránh khỏi một hồi ác chiến.
Hai người Cao Trường Cung kia dễ đối phó, thế nhưng Hỏa Đao Vương và Mị Linh Vương này tuyệt đối là cường giả.
– Tiểu Long, chú ý bảo vệ mọi người, không cần chú ý tới ta.
Tâm thần Lục Lâm Thiên khẽ động, thanh âm vang lên trong dầu Tiểu Long.
Phòng ngự của Tiểu Long đủ để bảo vệ mọi người, muốn bảo vệ được mấy người còn lại tuyệt đối không thành vấn đề.
Về phần hắn tuy rằng thực lực không thể địch lại hai người kia, thế nhưng muốn bảo vệ bản thân mà nói không phải là không có cơ hội.
– Lão đại, đệ hiểu rồi.
Huynh cẩn thận một chút.
Tiểu Long trả lời.
Lão đại có Bất Diệt Huyền Thể trên người, còn có nhiều thủ đoạn khác cho nên Tiểu Long cũng không quá lo lắng.
– Tam trưởng lão, Lục Lâm Thiên này giao cho ta đi.
Các người bắt mấy người kia đi.
Mộ Dung Lan Lan khẽ nói, nàng không cho Lục Lâm Thiên một chút thời gian nào.
Oanh.
Trong nháy mắt linh lực trong người Mộ Dung Lan Lan bạo phát, trở mặt còn nhanh hơn chớp.
Bàn tay khẽ nắm chặt, gợn sóng trong không gian nhanh chóng khuếch tán.
Một đạo trảo ấn khổng lồ đột nhiên được ngưng tụ sau đó bắn về phía Lục Lâm Thiên.
– Đồng loạt ra tay.
Nhìn thấy Mộ Dung Lan Lan động thủ, trong mắt ba người Hỏa Đao Vương, Kiếm Linh Vương, còn có Cao Trường Cung hiện lển vẻ âm lệ rồi gầm lên giận dữ một tiếng.
Chân khí, linh lực trong cơ thể ba người bạo phát sau đó hóa thành ba đạo chân khí, linh lực khổng lồ giống như thực chất hung hăng đánh về phía Tiểu Long, Dương Quá, Như Hoa.
– Ngao.
Ù Uồm.
Một tiếng long ngâm và rít gào đột nhiên vang lên.
Tiểu Long và Quỳ Long Như Hoa trong nháy mắt hóa thành bản thể khổng lồ.
Đối mặt với ba người này, Tiểu Long và Quỳ Long Như Hoa không dám có chút sơ ý nào.
Hai người biến hóa ra bản thể, ba đạo thân ảnh đang vọt lên lập tức dừng lại một chút.
Nhìn bản thể Tiểu Long, Hỏa Đao Vương kia không nhịn được mà kêu lên một tiếng kinh dị.
Dáng dấp bản thể của Tiểu Long hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Thế nhưng cỗ uy áp mạnh mẽ bên trên bản thể khiến cho yêu thú phi hành lục giai của bọn hắn phủ phục trên bầu trời.
Phanh Phanh.
Tiểu Long và Quỳ Long Như Hoa không có một chút dừng lại nào, trực tiếp đánh về phía Hỏa Đao Vương cùng Kiếm Linh Vương, bản thể cường hãn trực tiếp đánh văng gợn sóng trong không gian.
Đồng thời Dương Quá cũng có động tác.
Ánh mắt tập trung vào trên người Hỏa Đao Vương, trọng kiếm phía sau lưng được rút ra khỏi vỏ.
Kiếm quang ngập trời bắn ra mang theo một cỗ khí tức khiến tim đập nhanh.
Một đạo kiếm quang được đánh xuống khiến cho không trung trong chốc lát có một cỗ năng lượng thổ hệ hội tụ tới.
Toàn bộ không gian run rẩy, từ cỗ khí thế kinh người này có thể nhận ra, vũ kỹ mà Dương Quá thi triển tuyệt đối đã đạt tới vũ kỹ Địa cấp sơ giai.
Lục Tâm Đồng cũng có động tác, khói độc quanh người lập tức lan tràn, không có một chút chần chờ gì, một đạo khói độc màu đen tràn ra, trực tiếp bao phủ không gian to lớn..