Lục Lâm Thiên không để ý tới Lăng Thanh TUyền nữa, giống như sau khi trả hai chiếc nhẫn cho nàng thì sự bất an trong lòng hắn cũng biến mất.
Thế nhưng trong lòng còn bất an hay không, chỉ có Lục Lâm Thiên tự biết.
– Phải mau rời đi mới được.
Lục Lâm Thiên nhíu mày sau đó lại đánh ra vài đạo cấm chế lên người Lăng Thanh Tuyền, đem thanh âm của nàng cấm chế, sau đó mang theo lăng Thanh Tuyền mở mật thất.
– Ra mắt thiếu chủ.
Cửa mở ra, hai Vũ Tướng bên ngoài nhìn thấy Lăng Thanh Tuyền đi ra lập tức cúi đầu hành lễ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng.
Sưu Sưu.
Hai tiếng xé gió đồng thời vang lên, hai Vũ Tướng này thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị Hỏa Ảnh chỉ của Lục Lâm Thiên đánh chết.
– Trước tiên mượn nàng đi ra ngoài một chút.
Lục Lâm Thiên nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói.
Lúc đến hắn đã ghi nhớ lộ tuyến vào đầu cho nên sau khi nhìn chung quanh lập tức bước về phía trước.
Sưu.
Một tiếng xé gió vang lên, một Vũ Suất tứ trọng lần nữa bị bất ngờ đánh chết.
Một đường đánh chết mấy người, rốt cuộc Lục Lâm Thiên cũng đi tới góc của hải đảo.
Dọc đường đi có Lăng Thanh Tuyền ở phía trước cho nên cũng không gặp phải phiền phức gì.
Sưu.
Nhưng vào lúc này đột nhiên có một tiếng cảnh báo sắc bén vang lên.
Cũng không rõ đây là thanh âm gì, thế nhưng nghe thấy thanh âm này, ánh mắt Lăng Thanh Tuyền chợt lóe, mà trong lòng Lục Lâm Thiên cũng trầm xuống.
Xem ra việc hắn trốn thoát đã bị người khác biết được.
Lục Lâm Thiên nhìn phía trước, nơi này có trận pháp, ngay cả bản thân hắn cũng không chắc chắn mình có thể phá trận được hay không.
Coi như có thể phá trận thì tuyệt đối cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm được.
Lục Lâm Thiên cũng không dám nắm Lăng Thanh Tuyền trong tay.
Ny tử này vẫn còn tác dụng với hắn.
Nơi này có Nộ Vô Thường tọa trấn, cho nên hắn không có cách nào mang theo Lăng Thanh Tuyền ra ngoài.
Dưới không gian lực của cường giả Vũ Tôn, hắn không thể làm được gì cả.
– Chạy.
Lục Lâm Thiên không có chút do dự nào, ánh mắt trầm xuống, nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói:
– Ta đi trước một bước.
Kế hoạch của nàng lần này lại thất bại rồi, không biết lần tới nàng có thể bắt được ta hay không.
Nói cho Linh Vũ giới hộ ta một tiếng, ta sẽ không để yên cho Linh vũ giới.
Nói xong, một đạo trảo ấn đánh vào mi tâm Lăng Thanh Tuyền, Lăng Thanh Tuyền đang nhìn Lục Lâm Thiên thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Sưu.
Quang mang quanh thân Lục Lâm Thiên chợt lóe, trong nháy mắt nhảy vào hải vực rồi biến mất không thấy.
Hiện tại hắn chỉ có thể chạy từ hải vực.
Trong hải đảo này bố trí trận pháp thuộc tính thủy, ẩn tàng không gian này, hắn cũng không thể từ bên trên ra ngoài cho nên chỉ có thể nhảy xuống nước mà chạy.
Sưu Sưu.
Ngay khi Lục Lâm Thiên chui vào trong mặt nước, mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt phá không lao tới.
Hai người phía trước chính là Nộ Vô Thường và Không Linh Vương, phía sau còn có ba Vũ Vương và một Linh Vương.
– Thiếu chủ.
Trong nháy mắt Nộ Vô Thường đi tới bên người Lăng Thanh Tuyền, sắc mặt đại biến.
Nếu như vị thiếu chủ này xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người ở đây sợ rằng sẽ phải táng thân theo.
– Nộ trưởng lão.
Lục Lâm Thiên đã nhảy vào trong hải vực, làm sao bây giờ?
Không Linh Vương nhìn hải vực phía trước rồi nói.
– Các ngươi mau chóng đuổi theo, không thể tiểu tử Lục Lâm Thiên kia chạy thoát.
Nộ Vô Thường lớn tiếng nói, đồng thời kiểm tra người Lăng Thanh Tuyền, mấy đạo trảo ấn trong tay lập tức đánh xuống.
– Vâng.
Không Linh Vương do dự một chút rồi nói.
Hắn cũng biết thực lực của Lục Lâm Thiên, một mình hắn đuổi theo sợ rằng căn bản không có bao nhiêu phần thắng.
Nhưng nghĩ tới việc lúc này Lục Lâm Thiên còn chưa khôi phục thực lực, Không Linh Vương lập tức mang theo ba Vũ Vương và một Linh Vương phía sau tiến vào trong hải vực.
Sưu.
Mấy đạo trảo ấn trong tay Nộ Vô Thường đánh xuống, lúc này Lăng Thanh Tuyền mới tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp mở ra.
Cấm chế trên người cũng bị Nộ Vô Thường giải, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì Lăng Thanh Tuyền lại thất thần.
– Thiếu chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao người lại bị Lục Lâm Thiên bắt?
Nhìn thấy Lăng Thanh Tuyền tỉnh lại rồi đờ ra ở đó, Nộ Vô Thường có chút nghi hoặc hỏi.
– Mau đuổi theo, không thể để cho hắn chạy thoát.
Lăng Thanh Tuyền sửng sốt rồi lập tức nói.
Trong đáy biến, ngay khi đám người Không Linh Vương điên cuồng đuổi theo, Lục Lâm Thiên cũng không ngừng nghỉ chạy trốn.
Hắn còn chưa khôi phục làm sao có thể thoát khỏi sự truy bắt của cường giả Vũ Tôn đây? Nếu như hắn có thể khôi phục tới trạng thái toàn thịnh mà nói, một Nộ Vô Thường kia hắn cũng không cần e ngại.
Trong đáy biển, ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua chung quanh rồi lập tức tiến sâu xuống vài trăm thước.
Một mảnh san hô, đá ngầm cùng với hải tảo giống như mái tóc ma nữ hiện lên trước mắt Lục Lâm Thiên.
Sưu.
Lục Lâm Thiên tiến vào một cái động bên trong dải đá ngầm, thủ ấn trong tay được kết.
Từ trong lòng bàn tay có một đại đỉnh xuất hiện, chính là Tử Lôi Huyền Đỉnh.
– Cứ chậm rãi mà đuổi theo ta.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Thân thể trong nháy mắt tiến vào bên trong Tử Lôi Huyền đỉnh.
Đồng thời lưu quang trên Tử Lôi Huyền Đỉnh chợt lóe, trực tiếp thu nhỏ lại rồi rơi xuống một cái khe bên dưới.
Toàn bộ khí tức biến mất, sợ rằng không có ai có thể dò xét được cỗ khí tức này.
Thân ảnh Lục Lâm Thiên lúc này đang ở trong một không gian mông lung.
Thân thể đang lăng không mà đứng.
Tuy rằng hiện tại hắn không thể thôi đông Tử Lôi Huyền Đỉnh công kích, thế nhưng muốn trốn vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh mà nói thì không thành vấn đề.
Khi trước ở trong Huyền Thiên Bí cảnh, Tử Lôi Huyền Đỉnh ở ngay trước mặt mọi người thế nhưng cũng không có ai có thể nhận ra.
Cho nên đám người Nộ Vô Thường, Không Linh Vương tuyệt đối sẽ không cảm nhận được khí tức của Tử Lôi Huyền đỉnh, hắn ở bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh là an toàn nhất.
– Linh Vũ giới, chờ sau khi ta khôi phục nhất định sẽ đem phân đà của các ngươi diệt sát.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lạnh lẽo.
Đoạn thời gian gần đây hắn liên tục bị truy sát giống như chó nhà có tang.
Thực lực, tất cả đều là do thực lực hắn quá yếu cho nên mới cửu tử nhất sinh đào thoát như vậy.
Nếu như hắn có đủ thực lực thì có lẽ cũng không như vậy.
Sưu.
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên được kết.
Trong không gian mông lung lập tức có một đạo lưu quang màu trắng phóng tới.
Đạo lưu quang màu trắng này tới gần, một hồn anh nhỏ bằng nắm tay hiện lên trước mặt Lục Lâm Thiên.
Đây chính là hồn anh của Hỉ Vô Thường bị Lục Lâm Thiên thu vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.
– Lục Lâm Thiên, ngươi thả ta ra, ta nguyện ý theo ngươi.
Hồn anh của Hỉ Vô Thường vừa mới xuất hiện lập tức đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên cầu xin tha thứ.
Hồn anh không bị diệt, thế nhưng tiền đồ tu luyện sau này hoàn toàn bị hủy, chỉ là, chí ít hắn cũng còn sống, chỉ cần đoạt xá bình an thì hắn có thể sống thêm một nghìn năm cũng không thành vấn đề.
Cho nên hắn không muốn chết..