Sợ rằng bởi vì có siêu cấp cường giả trong Nhật Sát các thi triển thủ đoạn cho nên Lạc Dĩnh mới sống sót.
Cũng may Lạc Dĩnh sinh ra trong thế lực như Nhật Sát các, nếu như sinh ra trong gia đình bình thường và các sơn môn nhỏ khác, sợ rằng vừa sinh ra đã mất mạng.
Ba đại tuyệt thể tiên thiên, bài danh thứ nhất chính là Đoạn Linh Tuyệt Thể tiên thiên, nói thông tục một chút thì chính là ngu ngốc trời sinh, Đoạn Mạch tuyệt thể tiên thiên mà nói thì chính là kinh mạch trên người không được đầy đủ, thậm chí còn không có kinh mạch tương liên, đừng nói là tu luyện, căn bản còn không có mạng sống.
Còn có Đoạn Cốt tuyệt thể, nói thông tục một chút thì là người không xương, loại tuyệt thể này hình thành từ bé, căn bản không thể trị liệu.
Mà ba loại thể chất này, càng được mọi người tôn xưng gọi là ba đại tuyệt thể, theo ghi chép, còn chưa có ai trị liệu được thành công.
Tuyệt thể tiên thiên căn bản không thể trị liệu.
Lục Lâm Thiên cũng biết điểm này, coi như là kiếp trước, khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, cái gì cũng có thể phát minh ra, khoa học gia có thể lai tạo nhân giống các loài động vật, thế nhưng không thể chân chính tạo ra sinh mệnh giống như loài người.
Điều này đủ để chứng minh, vật có sinh mệnh đều là vật kỳ diệu nhất.
Vì vậy, nếu như là tuyệt thể hậu thiên, bằng vào thực lực của Nhật Sát các sợ rằng đã sớm trị liệu được rồi.
Thế nhưng tuyệt thể tiên thiên, ngay cả siêu cấp cường giả linh đạo cũng phải bó tay, có thể bảo trì tính mạng đã là kỳ tích rồi.
Trong đình viện, tất cả mọi người lúc này không dám nói gì, cả đám đều đang cùng chờ đợi, có thể là vì Lục Lâm Thiên nhìn ra Đoạn Mạch tuyệt thể của Lạc Dĩnh khiến cho mọi người chấn động.
Trong lúc chờ đợi không ngờ lại không có ai hoài nghi Lục Lâm Thiên.
Lục Thiếu Du trực tiếp suy đoán ra thời gian phát tác của Lạc Dĩnh khiến cho bọn họ vô cùng chấn động.
Lạc Kiến Hồng đi qua đi lại, có vẻ vô cùng sốt ruột.
Có thể khiến cho đường đường là Phiên Hải Vương sốt ruột như vậy sợ rằng cũng chỉ có nữ nhi của hắn mà thôi.
Trong phòng, Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, trực tiếp thôn phệ hai cỗ năng lượng trong người Lạc Dĩnh.
Hai cỗ năng lượng này đã tích lũy tới mức độ cường bạo.
Lục Lâm Thiên trực tiếp đem hai cỗ năng lượng cuồng bạo này thôn phệ vào trong cơ thể.
Làm hai cỗ năng lượng này yếu bớt đi là biện pháp cơ bản giải quyết chuyện này.
Nếu như tiếp tục đưa chân khí vào trấn áp.
Chỉ trấn áp được một lúc, thế nhưng chỉ sợ sẽ đưa tới hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Đem hai cỗ năng lượng làm cho nó yếu bớt đi, nói thì đơn giản, thế nhưng không ai có biện pháp làm được.
Huống chi Lạc Dĩnh lại là người thường thì càng thêm khó.
Chỉ là Lục Lâm Thiên có Âm Dương Linh Vũ quyết quỷ dị này có thể trực tiếp thôn phệ chân khí cùng năng lượng của người khác.
Cũng bởi vì có Âm Dương Linh Vũ Quyết cho nên Lục Lâm Thiên mới dám mở miệng thử giúp Lạc Dĩnh này một chút.
Bằng không Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể mở mắt nhìn bất lực mà thôi.
– Ồ, không thể tưởng tượng được.
Trong lúc thôn phệ, Lục Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc phát hiện ra.
Dùng thân thể người thường có thể chứa đựng hai cỗ năng lượng bàng bạc như vậy tuyệt đối là kỳ tích.
Lục Lâm Thiên vẫn cực kỳ hiếu kỳ ở điểm này, trong lúc thôn phệ, Lục Thiếu Du cũng đồng thời kinh ngạc phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.
Chỗ kỳ lạ này là bởi vì thân thể của Lạc Dĩnh rất kỳ quái.
Lục Lâm Thiên vốn hoài nghi kinh mạch trong cơ thể nàng bị đứt hết, chân khí căn bản không thể tồn tại, thế nhưng hai cỗ chân khí, năng lượng này vẫn tồn tại được trong cơ thể nhỏ bé này.
Mà hiện tại rốt cuộc Lục Lâm Thiên cũng phát hiện ra, hai cỗ lực lượng kinh khủng này không ngờ đều ở bên trong thân thể Lạc Dinh, gân cốt, lục phủ ngũ tạng, ở trong mỗi một tế bào của nàng.
Trong thân thể có năng lượng bàng bạc như vậy, thân thể con người vốn chỉ có thể hấp thu năng lượng bên ngoài tự nhiên mà thôi.
Mà thân thể Lạc Dĩnh cũng như vậy, hai cỗ năng lượng bàng bạc trong cơ thể nàng giống như trong hơn hai mươi năm qua Lạc Dĩnh này không một giây một khắc nào không ngâm mình trong một hồ nước bằng năng lượng.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện ra, Lạc Dĩnh tuy rằng là người thường, chưa từng tu luyện qua thế nhưng thân thể lại cường hãn không gì sánh được.
Tế bào toàn thân đều bị năng lượng bao phủ, nếu như tu luyện mà nói, thực lực quả thực chính là một đường bay lên, không có một chút trở ngại nào.
Lúc này năng lượng trong cơ thể Lạc Dĩnh đang dần dần tiêu tán.
Loại cảm giác đau đớn kịch liệt này lập tức biến mất không thấy.
Năng lượng gần tiêu tán, thậm chí là thân thể xuất hiện cảm giác vui sướиɠ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, thân thể của nàng vẫn luôn trầm trọng, chưa bao giờ nàng có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng như vậy.
Phù.
Một chung trà sau, Lục Lâm Thiên thu hồi tay trên lưng Lạc Dĩnh, miệng thở ra một ngụm trọc khí.
– Lạc cô nương, có tốt hơn chút nào không?
Khí tức Lục Lâm Thiên thu liễm lại, vừa rồi không ngờ hắn đã thôn phệ không ít năng lượng trong cơ thể Lạc Dĩnh.
Nếu như luyện hóa cỗ năng lượng này Lục Lâm Thiên có cảm giác, sợ rằng có thể nhận được không ít chỗ tốt.
Đây coi như là thù lao ngoài ý muốn của hắn.
– Đã khá hơn nhiều rồi, đa tạ Lục chưởng môn.
Cảm nhận cơ thể thoải mái, Lạc Dĩnh quay đầu nhìn Lục Lâm Thiên, trên khuôn mặt vốn tái nhợt kia lúc này không ngờ lại có một tia hồng nhuận.
Khí sắc thoạt nhìn so với khi trước không chỉ hơn một chút, toàn thân thoạt nhìn cũng kiều diễm hơn rất nhiều.
– Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Lạc cô nương không có việc gì là tốt rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Vừa rồi đã thất thố trước mặt Lục chưởng môn, mong Lục chưởng môn thứ lỗi.
Lạc Dĩnh hạ thấp người thi lễ rồi nói.
Ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên lúc này vô cùng hiếu kỳ.
Lục Lâm Thiên này quả nhiên bất phàm y như trong lời đệ tử trong các truyền lại.
Lâm Thiên mỉm cười sau đó lập tức thu hồi cấm chế mở cửa đi ra ngoài.
Nha hoàn thanh tú kia khẩn trương chạy vào trong phòng, mà Lạc Kiến Hồng cũng đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Lục chưởng môn, Dĩnh nhi thế nào rồi?
– Lạc các chủ không cần quá lo lắng, hiện tại đã không còn việc gì đáng ngại rồi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Cha, con không sao rồi.
Đa tạ Lục chưởng môn xuất thủ cứu giúp, người nhất định phải cảm tạ Lục chưởng môn đó.
Lạc Dĩnh lập tức đi tới cửa rồi nói với Lạc Kiến Hồng.
Mọi người ở đây dù sao cũng không có ai là người bình thường, chỉ cần nhìn biến hóa trên người Lạc Dĩnh là cũng có thể đoán ra được một hai.
Sắc mặt cả đám bắt đầu kinh ngạc.
Bởi vì khí sắc trên người Lạc Dĩnh so với khi trước còn tốt hơn rất nhiều.
Cả đám lập tức nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, Lục Lâm Thiên này quả nhiên có chút thủ đoạn.
Lạc Kiến Hồng nhìn khí sắc của nữ nhi rồi lập tức nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt xuất hiện sự cảm kích, nói:
– Đa tạ Lục chưởng môn..