Đỉnh Phong Thiên Hạ


Nụ cười này mang theo một tia tà khí, khi trước trên trấn Thanh Vân, Vũ Vương bát trọng không nói, cho dù là Vũ Vương nhất trọng, trong mắt của hắn năm đó chính là cường giả xa không với tới.

Mà hiện tại hắn đã đặt chân tới Vũ Vương bát trọng.  
– Chính diện chống lại Vũ Tôn nhất trọng có lẽ không có vấn đề quá lớn.  
Lục Lâm Thiên thì thào nói.

Hiện tại nếu như đυ.ng phải Hỉ Vô Thường ngày trước tuy không dám nói rằng không cần thi triển Tử Lôi Huyền Đỉnh có thể đánh chết người này.

Thế nhưng bằng vào thực lực của hắn hiện tại, Vũ Tôn nhất trọng như vậy cũng không làm gì được hắn nữa.  
Vũ Vương và Vũ Tôn, hai đẳng cấp chênh lệch quá lớn.

Chênh lệch không phải về công kích mà là bản chất.

Đối với chuyện này Lục Lâm Thiên mơi hồ có chút hiểu rõ.

Đan điền của hắn khổng lồ, linh hồn lực không kém, công kích cường hãn không dưới Vũ Tôn nhất trọng.

Thế nhưng thực lực thi triển ra cũng không có uy lực như Vũ Tôn nhất trọng.

Ngoài nguyên nhân là tu vi chưa đạt tới ra, tới tu vi Vũ Tôn còn nắm trong tay lực không gian, năng lượng thuộc tính đã ở một trình độ khác.

Đây là biến hóa về chất.  
Mà tu vi Vũ Vương sao có thể so sánh được.

Bởi vì giữa hai cấp bậc hoàn toàn không giống nhau.  
Lúc hắn còn là Vũ Vương lục trọng có thể trực tiếp chống lại Vũ Vương cửu trọng.

Đối với cường giả Vũ Tôn có thể dùng Tử Lôi Huyền đỉnh.

Mà khi là Vũ Vương thất trọng cũng vậy.

Mặc dù thực lực của hắn tăng cường không ít, càng có thực lực chống lại Vũ Vương cửu trọng.

Thế nhưng trực tiếp chống lại Vũ Tôn nhất trọng, nếu như không dùng Tử Lôi Huyền Đỉnh sợ rằng cũng khó.  
Mà lúc này tới Vũ Vương bát trọng, Lục Lâm Thiên lại càng không nắm chắc.

Bởi vì đây là khác biệt về chất.

Mặc dù thực lực của hắn tăng cường lên nhiều, thế nhưng cấp bậc Vũ Vương và Vũ Tôn cách biệt nhau một cái hào rộng.

Nếu muốn vượt cấp chống lại, chỉ bằng thực lực của Vũ Vương lục trọng và Vũ Vương thất trọng sợ rằng còn chưa đủ.

Mà lúc này tuy rằng lần nữa đột phá tới Vũ Vương bát trọng, muốn đánh chết Vũ Tôn nhất trọng tuyệt đối không thể làm được.

Thứ có thể làm được là chống lại mà thôi.  
Vũ Vương nếu muốn vượt cấp đánh chết Vũ Tôn thì phải có thực lực mạnh hơn Vũ Tôn.

Thực lực phải đủ san lấp cái hào rộng giữa Vũ Vương và Vũ Tôn thì mới có cơ hội.  
Đối với điều này Lục Lâm Thiên cũng muốn thử qua.

Nếu như một ngày nào đó hắn đột phá Vũ Tôn, tiến vào cấp bậc Vũ Tôn thì sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại hắn đã là Vũ Vương bát trọng đã có tự tin chống lại Vũ Tôn nhất trọng.

Nếu như đạt tới Vũ Tôn, đứng cùng một đẳng cấp, Vũ Tôn nhất trọng bình thường sợ rằng hắn có thể đánh chết mà không cần tốn bao nhiêu sức lực.  
Suy nghĩ tới điều này, trong đôi mắt đen láy của Lục Lâm Thiên hiện lên hàn ý nhàn nhat.

Thực lực của hắn vẫn phải tiếp tục tăng cường, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể khiến cho những kẻ muốn đối phó với hắn khϊếp sợ.  
– Chúc mừng ca ca lại đột phá.  
Trong lúc Lục Lâm Thiên suy tư, mấy tiếng xé gió vang lên.

Mấy đạo thân ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên.  
– Hẳn là muội cũng sắp đột phá a.  
Cảm nhận khí tức Lục Tâm Đồng, Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  
– Hẳn là còn ít ngày nữa, thế nhưng rất nhanh thôi.  
Lục Tâm Đồng mỉm cười hiện ra hai cái lúm đồng tiền.

Tiên Thiên độc thể vốn tu luyện rất nhanh, hơn nữa lại có năng lượng Chân Linh thánh quả trong cơ thể khiến cho thời gian đột phá gần hơn.  
Một lát sau mọi người lần nữa cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư mà đi, tính toán thời gian có lẽ cũng sắp tới Thiên đỏa.  
– Thiếu chủ, tốc độ đột phá của người thật nhanh.

Quả thực chính là bay a.  
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, trên khuôn mặt tuấn tú của Hắc Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tốc độ đột phá của Lục Lâm Thiên khiến cho hắn triệt để chấn động.

Mấy nghìn năm qua hắn chưa từng thấy ai có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.  
– Đáng tiếc thực lực còn chưa đủ.  
Lục Lâm Thiên khẽ thở dài, Vũ Vương bát trọng, Linh Vương bát trọng.

Tu vi bực này có thể trong mắt bình thường đã đủ rồi.

Thế nhưng trong mắt hắn còn xa mới đủ.  
– Từ từ sẽ tới, tu luyện quá nhanh cũng không phải là một chuyện tốt.

Đệ tử đại môn đại phái dù có tốc độ tu luyện nhanh tới đâu cũng không dám đột phá nhanh quá, muốn có tu vi càng cao sau này thì căn cơ phải càng vững chắc.  
Hắc Vũ nói.  
Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, mặc kệ là Nam thúc hay sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, hiện tại lại thêm Hắc Vũ cũng đều nói với hắn, căn cơ là thứ tuyệt đối quan trọng nhất.  
Nhớ tới Nam thúc cùng với sư phụ, trong lòng Lục Lâm Thiên tràn ngập cảm giác vừa là thầy trò, vừa là phụ tử.

Hai người đều có ân với hắn.

Bản lĩnh của hắn toàn bộ đều do Nam thúc và sư phụ dạy dỗ.

Nam thúc dạy hắn tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, từ một thiếu gia phế tài cho tới ngày hôm nay.

Bằng không hiện tại còn không biết hắn sẽ thành dạng gì.

Nói không chừng đã chết một lần nữa rồi.  
Mà sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn dạy cho hắn các loại thủ đoạn, âm thầm bảo hộ hắn mấy lần.

Nếu không có sư phụ, hắn cũng không sống được tới bây giờ.

Có thể nói tất cả những thứ ngày hôm nay hắn có, không nói tới mười phần, thế nhưng có hơn chín phần đều là do Nam thúc và sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn ban cho.  
– Thiếu chủ, lần này đi Thiên đảo, tất cả phải cẩn thận, không thể sơ ý.

Tuy rằng ta có thể giúp đỡ một hai.

Thế nhưng theo ta được biết, trong tứ các tứ đảo, cường giả đông đảo.

Lần này Thiên đảo có động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng sẽ có không ít cường giả xuất sơn.

Nếu như lão chủ nhân còn ở thời kỳ toàn thịnh đương nhiên không cần e ngại bất kỳ một sơn môn nào.

Thực lực của ta mấy năm nay tuy rằng có thể âm thầm thủ hộ Thánh Linh giáo thế nhưng cũng là do nhị các nhị đảo không dốc hết sức.

Không muốn trả một cái giá lớn mà thôi.

Có một ít người vẫn phải cần cố kỵ.

Nếu như lần này những người mà ta phải cố kỵ cũng tới, vậy thì sẽ cực kỳ náo nhiệt.  
Hắc Vũ nói với Lục Lâm Thiên, đệ tử của chủ nhân, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm bảo hộ.  
– Hắc Vũ thúc, ta hiểu rồi.  
Lục Lâm Thiên gật đầu nói, lần này đương nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi long tranh hổ đấu.

Tự nhiên hắn không thể sơ ý, tuy rằng hắn không còn là kẻ có thực lực yếu đuối giống như khi trước trong sơn mạch Vụ Đô.

Thế nhưng vẫn không thể sơ ý, trên thế giới này còn có không ít cường giả tồn tại.  
– Khi trước, ta cùng với chủ nhân trải qua sinh tử, đi qua không ít di tích và bí địa.

Mỗi một lần đều chiến đấu đẫm máu, đều có thể nhận được không ít chỗ tốt.  
Nhìn về phía trước, Hắc Vũ có chút cảm thán nói.  
– Hắc Vũ thúc không cần quá lo lắng, sư phụ nhất định sẽ có biện pháp khôi phục.  
Lục Lâm Thiên nói, quan hệ của sư phụ và Hắc Vũ không đơn giản, sợ rằng đã sớm vượt qua quan hệ giữa yêu thú tọa kỵ và chủ nhân.

Quan hệ của hai người trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử mà thành, vô cùng vững chắc không gì sánh được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui