– Ngươi…
Đại hán tục tằn này đang muốn há mồm nói gì đó, thế nhưng một quyền của Thiên Sí Tuyết Sư đã hung hăng đập vào trên người hắn.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ trút xuống khiến cho đan điền của hắn trực tiếp bị phá hủy.
Lúc này hắn mới biết được đối phương có thực lực đáng sợ, chỉ tiếc hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Phanh.
Thanh âm trầm thấp truyền ra.
Thân thể người này giống như một viên đá từng trên đỉnh núi bay xuống, trực tiếp cắt ngang không gian rơi vào trong hải vực phía xa.
– A…
Trên đỉnh núi lập tức vang lên tiếng sợ hãi than.
Đồng bạn bên người hán tử trung niên này từ đầu đang định nổi giận trong nháy mắt cảm nhận được khí tức trên người Thiên Sí Tuyết Sư tức thì hít sâu một hơi, thân thể lùi lại.
– Cút cho ta.
Ai dám tiến lên một bước gϊếŧ không tha.
Ánh mắt Như Hoa quét bốn phía, hàn ý lạnh lẽo tràn ra khiến cho đám người chung quanh sửng sốt rồi lui về phía sau.
Chỉ bằng thực lực của người vừa mới ra tay cũng đủ để khiến cho bọn họ chấn động.
Trên ngọn núi to lớn lúc này cũng chỉ còn đám người Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên khẽ cười khổ một cái, yên tĩnh một chút cũng tốt.
– Hóa ra đúng là Lục chưởng môn, Tâm Đồng tiểu thư và Dương Quá tiên sinh a.
Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm a.
Lúc này có hơn chục đạo thân ảnh lắc mình xuất hiện, khí tức vô hình cũng chứng minh những người này có thực lực không yếu.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại, đám người tới tổng cộng có mười một người.
Người phía trước mặt một bộ trường bào, thân hình gầy có chút nho nhã.
Tuổi ước chừng hơn bốn mươi, khuôn mặt mỉm cười.
Khí tức chín người phía sau cực kỳ cường hãn.
Có bảy khí tức đều là Vũ Vương và Linh Vương.
Còn có hai người Linh Suất Vũ Suất cửu trọng.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên cuối cùng nhìn vào một lão bà tuổi chừng lục tuần bên cạnh người này.
Khí tức trên người lão bà thu liễm, người bình thường khó có thể phát hiện ra.
Thế nhưng Lục Lâm Thiên không khó phát hiện ra tu vi người này đã đạt tới Vũ Tôn nhất trọng.
Khi Lục Lâm Thiên nhìn vào nam tử trung niên nho nhã thì lập tức nhận ra người này, đồng thời trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Hắn và người này dường như không có giao tình gì.
Mà người này chính là bang chủ Tiêu Dao bang.
Lục Lâm Thiên vừa thấy đám người tới lập tức nghĩ tới, khi trước trên Bình Nham đảo, Thiên Địa các tổ chức thi đấu chọn ra thập đại cường giả, ngoại trừ Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, Tam tông Tứ môn, Tứ các Tứ đảo còn có phi Linh môn ra, cũng còn một vài thế lực khác.
Những thế lực này đối với mọi người mà nói đều là thế lực xa lạ.
Ngay cả Song Đao môn, Bách Linh tông cùng những sơn môn khác cũng không có tư cách để Thiên Địa các mời.
Thế nhưng mấy sơn môn này đều được ngồi bên trên, bởi vậy có thể thấy được thế lực của mấy sơn môn này tuyệt đối bất phàm.
Thi đấu thập đại cường giả sau khi kết thúc Lục Lâm Thiên cũng từng hỏi qua Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh về lai lịch của những sơn môn này.
Những sơn môn này đều là một ít sơn môn rất là kỳ khiêm tốn, thế nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn.
Đồn rằng, thực lực của những sơn môn này chỉ dưới Tam tông Tứ môn, Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang mà thôi.
– Nếu như ta đoán không sai, vị này nhất định là Quân bang chủ.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên không chút biến đổi, mỉm cười nói.
Tuy rằng nam tử nho nhã này thu liễm khí tức cực kỳ tốt, thế nhưng hẳn cũng chỉ là Vũ Vương bát trọng.
Thực lực như vậy tuyệt đối không kém.
Người này Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng đã từng nhắc tới qua.
Quân Lâm Hàn, bang chủ Tiêu Dao bang.
– Ha ha, ta còn cho rằng Lục chưởng môn không nhận ra ta.
Khi trước trên Bình Nham đảo nhìn thấy tư thế oai hùng của Lục chưởng môn, không ngờ hôm nay ta còn có thể gặp lại Lục chưởng môn a.
Nam tử trung niên tiến lên rồi chắp tay hoàn lễ, khuôn mặt mỉm cười giống như gặp lão bằng hữu đã lâu không thấy khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ thân cận, nhịn không được mà có hảo cảm với người này.
Lão bà bên người Quân Lâm Hàn lúc này cũng nhìn về phía Hắc Vũ sau đó lại nhìn vào Tiểu Long, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Dường như khí tức của hai người Tiểu Long nàng không nhìn thấu vậy.
– Để Quân bang chủ cười chê rồi, khi đó ở trên Bình Nham đảo ta không có cơ hội chào hỏi, quả thực vô cùng có lỗi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, tôi luyện mấy năm nay khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng khéo léo đưa đẩy.
Có thể làm được tới bước này có thể nói Lục Thiếu Du chịu ảnh hưởng cực lớn từ Vân Khiếu Thiên và Lữ Chính Cường.
– Không phải bây giờ có thời gian sao? Không ngờ Lục chưởng môn cũng tới Thiên đảo, nếu như Lục chưởng môn không chê, chúng ta vừa vặn có thể làm bạn a.
Quân Lâm Hàn mỉm cười nhín Lục Lâm Thiên, trong nụ cười mang theo chút thâm ý.
Lục Lâm Thiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Quân Lâm Hàn này.
Trên Thiên đảo có bảo vật xuất thế, đến lúc đó khó tránh khỏi phân tranh.
Bất luận là phương thế lực nào sợ rằng cũng không thể một mình chống lại.
Nhiều minh hữu so với có thêm địch nhân thì tốt hơn nhiều.
Kết minh đoạt bảo đều là lựa chọn đầu tiên của mọi người.
Trừ phi thực lực của thế lực này đã cao tới mức khinh thường liên thủ với người khác.
– Đương nhiên là chuyện tốt, chúng ta làm bạn cũng tiện hơn một chút.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lén lút đảo qua thực lực Tiêu Dao bang tới đây rồi mỉm cười nói.
Tiêu Dao bang này xuất động Vũ Tôn, cũng đủ thấy được thực lực trong bang không kém.
– Ha ha, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.
Quân Lâm Hàn cười nói.
Hai người nói chuyện, người của Tiêu Dao Bang đều nhìn vào mấy người Dương Quá và Lục Tâm Đồng.
Thế nhưng mặc kệ là Dương Quá hay Lục Tâm Đồng, trên người đều có thủ đoạn thu liễm khí tức, ngay cả Lục Lâm Thiên nếu không phải hai người thả ra khí tức thì cũng khó có thể dò xét ra.
Vì vậy những người này muốn nhìn ra thực lực của hai người Lục Tâm Đồng và Dương Quá vô cùng khó khăn.
Cho dù đám người Tiêu Dao bang đều là hạng người có thực lực bất phàm cũng không làm được.
Về phần hai người Hắc Vũ và Tiểu Long, đám người trong Tiêu Dao bang càng không thể nhìn ra.
Hai người duy nhất đám người này có thể nhìn ra đó là Như Hoa và Thiên Sí Tuyết Sư.
Trên đỉnh núi, mọi người nhìn về phía trước, Lục Lâm Thiên và Quân Lâm Hàn trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Từ trong miệng Quân Lâm Hàn Lục Lâm Thiên biết được một chuyện.
Vũ Tôn nhất trọng của Tiêu Dao bang không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào Thiên đảo và Hỏa đảo.
Ầm ầm.
Thanh âm trầm thấp bạo liệt vang lên.
Động tĩnh trong Hỏa đảo càng ngày càng dồn dập, khí tức trong không trung vô hình trung càng ngày càng nóng.
Khí tức nóng bỏng tràn ra không ngừng khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng lo lắng.
Núi lửa này không biết có phun trào hay không.
Ngọn núi lửa khổng lồ như vậy mà phun trào thì hậu quả tuyệt đối kinh người..