Nhìn mọi người lui lại về phía sau, ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, Huyết Lục nắm trong tay, sát khí lưu chuyển không ngừng sau đó mới trở lại về vị trí ban đầu.
Nhìn Lục Lâm Thiên, đám người vừa mới lui về phía sau không khỏi hít sâu một hơi.
Thân ảnh áo xanh kia mang theo sát khí ngập trời kia khiến cho không ai dám trêu vào.
Tất cả cường giả của Thiên Địa các, Nhật Sát các, Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc đều hít sâu một hơi.
Nhìn Lục Lâm Thiên tỏa ra sát khí ngập trời trong lòng bọn họ ngổn ngang cảm xúc.
Sợ rằng ai chọc vào tiểu sát tinh này thì cũng không thể sống được khá giả.
Ngoài việc tu vi bản thân cường hãn không gì sánh được, trên người lại có thủ đoạn nhiều không kể xiết, người như thế này quả thực quá kinh khủng.
Trong Thánh Linh giáo, Thánh Vũ Thiên Tôn, Thánh Linh Thiên Tôn cùng chúng cường giả trong sơn môn không khỏi có chút kinh ngạc.
Vốn bọn họ tưởng rằng giáo chủ lúc ở trong Thánh Linh giáo chỉ vì muốn làm kinh sợ mọi người mà mới đánh chết mấy cường giả.
Hiện tại bọn họ mới biết được trong Thánh Linh giáo vị giáo chủ trước mắt này đã thu liễm rất nhiều.
Vốn bản thân giáo chủ cũng không phải là người lương thiện gì, nhìn thấy giáo chủ có khí thế như vậy khiến cho trong lòng mọi người sôi trào lên.
Grao Grao…
Rống Rống.
Yêu thú cùng linh thú cuồn cuộn khoong dứt tiếp tục công kích về phía mọi người, thi thoảng có cường giả Vương cấp, Suất cấp ngã xuống.
Thậm chí còn có cường giả Vương cấp bị ép dùng hồn anh tự bạo, cảnh tượng gϊếŧ chóc kinh khủng tràn ngập trong không gian.
Cường giả Nhật Sát các, Thiên Địa các, Thánh Linh cốc, Tiêu Dao bang, Thiên Ưng lâu nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt, lúc này bọn họ mới biết được đám người bọn họ may mắn ra sao.
Ngay cả mấy cường giả Tôn cấp cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Lúc này Lục Lâm Thiên có thể bảo vệ bọn họ tuyệt đối rất hiếm thấy.
– Triệu trưởng lão, ẩn thận.
Phanh Phanh.
Nói xong, trong Địa Viêm đảo có một trưởng lão bị xé tan thành từng mảnh nhỏ dưới móng vuốt của yêu thú.
Phanh Phanh.
Thanh âm trầm thấp bạo liệt vang lên, trong không ít đại môn đại phái lúc này đã có người ngã xuống.
Dưới công kích cuồn cuộn không ngừng của yêu thú và linh thú, dưới mặt đất tràn ngập thi thể, máu cháy thành sông, sát khí ngập trời khiến cho những yêu thú còn lại càng thêm hung ác, bạo ngược.
Cứ lớp trước ngã xuống thì lớp sau lại tiến lên công kích, thế nên chúng cường giả có thực lực thấp hiện tại đã bắt đầu cảm thấy khó khăn khi chống đỡ.
– Đảo chủ, Cao trưởng lão đã bị thương nặng, mấy trưởng lão khác cũng đều có thương thế trong người, chúng ta ngày càng tiêu hao nghiêm trọng, làm sao bây giờ?
Trong chiến đấu kịch liệt, Hỏa Đao Vương nói với Đạm Đài Tuyết Vi.
Đạm Đài Tuyết Vi quay đầu lại, cả người mồ hôi nhễ nhại, lúc này Cao Trường Cung đã bị thương nặng, không ít các trưởng lão trên người cũng bị thương, trên đường đi tới nơi này, Thiên Vân đảo đã tổn thất mất vị trưởng lão Suất cấp.
Đạm Đài TUyết Vi cau mày, lúc này nàng là đảo chủ Thiên Vân đảo.
Nhưng sau khi phụ trách Thiên Vân đảo nàng mới cảm giác được, trách nhiệm của đảo chủ Thiên Vân đảo không ít, trước đây có sư phụ đứng trước nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Thế nhưng lúc này nàng mới chân chính cảm nhận được, làm người đứng đầu một đảo tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn phía trước, trong mắt Đạm Đài Tuyết Vi xuất hiện một thân ảnh màu xanh, nhìn cường giả đang dùng tiêu hao đề chống đỡ chung quanh, nàng thấp giọng nói:
– Mọi người đi theo ta.
Nói xong, Đạm Đài Tuyết Vi nhíu mày, bộ y phục màu cam trên người dưới kình khí ngập trời khẽ tung bay, tay áo vung lên, một cỗ linh lực bàng bạc bạo phát.
Linh lực tràn ra, một đạo quyến ấn mang theo kình phong sắc bén đánh về phía một đầu yêu thú phía trước.
Phanh Phanh.
Trong không gian trực tiếp vang lên thanh âm trầm thấp, bạo liệt.
Một cỗ kình phong giống như một cơn lốc khuếch tán, trong không trung mơ hồ vang lên tiếng xé gió.
Dưới một quyền này, thân ảnh yểu điệu kia dựa thế nhảy về phía trước vài trăm thước, trực tiếp đánh về phía trước.
Chúng cường giả Thiên Vân đảo phía sau, hai cường giả Tôn cấp dẫn đầu lao thẳng về phía trước.
Những yêu thú này thật ra không thể ngăn cản được cường giả Tôn cấp, thế nhưng cường giả Tôn cấp phải bảo vệ những người còn lại cho nên không thể trở tay kịp.
Lúc này đảo chủ đi trước, bọn họ đương nhiên phải đi theo, không thể để đảo chủ gặp chuyện không may.
– Lục chưởng môn.
Ngoài phạm vi nơi đám người Lục Lâm Thiên đứng chừng trăm thước, thân ảnh Đạm Đài Tuyết Vi lăng không mà đứng, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang tráo.
– Đạm Đài Tuyết Vi?
Đạm Đài Tuyết Vi đi tới, Lục Lâm Thiên đương nhiên đã sớm chú ý tới, hắn nhíu mày, thân hình tiến lên nói:
– Tuyết Vi cô nương có gì chỉ giáo?
– Lục chưởng môn, không biết chưởng môn có thể để cho người Thiên Vân đảo chúng ta tiến vào nghỉ ngơi một chút được không?
Nhìn nam tử áo xanh trước mặt, Đạm Đài Tuyết Vi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nàng cũng biết việc sư phụ mình cùng với Hỏa Đao Vương, Kiếm Linh Vương vây công Lục Lâm Thiên, cho nên dọc đường đi nàng thậm chí còn không dám chào hỏi.
Sợ rằng lúc này trong lòng Lục Lâm Thiên vẫn còn định kiến với Thiên Vân đảo.
Sưu Sưu.
Chúng cường giả dưới sự bảo hộ của hai cường giả Tôn cấp nhanh chóng đi tới phía sau Đạm Đài Tuyết Vi.
Vô số yêu thú lập tức đánh tới thế nhưng đều bị cường giả Thiên Vân đảo ngăn trở.
Nhìn thấy đảo chủ lúc này không ngờ lại muốn trao đổi với Lục Lâm Thiên, người của Thiên Vân đảo cũng biết đảo chủ đời trước đã ra tay đối phó với Lục Lâm Thiên này, Lục Thiếu Du và Thiên Vân đảo đã có chút ân oán, dùng tính cách của Lục Thiếu Du này sợ rằng hiện tại không bỏ đá xuống giếng đã là không tồi rồi.
– Không được, ta nghĩ ân oán của ta và Thiên Vân đảo có lẽ Tuyết Vi cô nương cũng biết.
Nếu là cô nương cô nương sẽ làm thế nào?
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Đạm Đài Tuyết Vi, Thiên Vân đảo xuất thủ đối phó với hắn, oán khí trong lòng hắn cho tới hiện tại còn chưa tiêu tan, Lục Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Nếu như một mình Tuyết Vi cô nương tiến đến đương nhiên ta sẽ không có chút ý kiến nào, về phần những kẻ khác thì quên đi.
Nghe thấy Lục Lâm Thiên trực tiếp cự tuyệt, chúng cường giả Thiên Vân đảo không khỏi thất vọng.
Ai bảo đảo chủ trước đây của bọn họ từng xuất thủ đối phó Lục Lâm Thiên, lần này phiền phức lớn rồi.
Ánh mắt Đạm Đài Tuyết Vi khẽ đổi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên rồi nói:
– Lục chưởng môn, ân oán của Lục chưởng môn và Thiên Vân đảo ta cũng biết một chút, ta có thể làm chủ, ân oán của Thiên Vân đảo và Lục chưởng môn từ nay về sau sẽ xóa bỏ, chưởng môn thấy thế nào?
– Cô nương làm chủ? Sợ rằng Tuyết Vi cô nương không thể làm chủ a.
– Ta lấy thân phận đảo chủ Thiên Vân đảo làm chủ, Lục chưởng môn có lẽ có thể tin tưởng được ta.
Đạm Đài Tuyết Vi nói.
– Đảo chủ Thiên Vân đảo?.