Đỉnh Phong Thiên Hạ


Dát...  
Lúc này trong bầu trời lần nữa có một đầu yêu thú phi hành bay tới.

Đầu yêu thú phi hành này chỉ dám xoay quanh trên không, dường như cảm nhận được khí tức trên đám người Tiểu Long cho nên chỉ xoay quanh mà không dám tới gần.  
Lữ Chính Cường nhướng mày, cánh tay phất lên đầu yêu thú phi hành này mới run rẩy hạ xuống.

Một ngọc giản tin tức lập tức rơi vào tay Lữ Chính Cường, Lữ Chính Cường dùng tâm thần xem xét bên trong.  
Dát.  
Trong bầu trời lại có mấy đầu yêu thú phi hành bay tới, quay sang Thạch Vượn Yêu Vương nói cái gì đó.  
- Chủ nhân.

Người của Hóa Vũ tông và Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang đã hội họp.  
Thạch Vượn Yêu Vương nói với Lục Lâm Thiên.  
- Ba sơn môn kia tổng cộng có một trăm năm mươi vạn người.

Hiện tại có lẽ bọn chúng sẽ không lập tức xuất phát mà sẽ nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai mới tới đây.  
Tâm thần Lữ Chính Cường xem xét hết tin tức trong ngọc giản sau đó dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Thạch Vượn Yêu Vương.

Trên phương diện thu thập tin tức không ngờ tốc độ của Phi Linh môn hiện tại không thua Linh Thiên môn chút nào.  
- Sáng mai sao?  
Lục Lâm Thiên  ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời đã gần tới hoàng hôn.  
Vào đêm, bầu trời có chút u ám, ánh trăng le lói ở phía xa, trong bóng đêm đen kịt chỉ có một ngôi sao lóe lên, những ngôi sao chung quanh lờ mờ.  
Trên một ngọn núi, Lục Lâm Thiên  chắp tay đứng đó, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bầu trời.  
- Phá Quân lệch vị trí, đại hung a.

Trận chiến ngày mai sợ rằng sẽ máu chảy thành sông.  
Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên.  
- Sư huynh đối với chuyện này cũng có nghiên cứu sao?  
Lục Lâm Thiên  quay đầu lại nói, người vừa mới tới là Sát Phá Quân.  
- Chỉ một chút nghiên cứu không đâu vào đâu mà thôi, ta từng có một bằng hữu tinh thông trận pháp, chuyên môn nghiên cứu những thứ này cho nên có nghe nói qua một ít.

Phá Quân lệch vị trí, đại hung a.  
Sát Phá Quân nói.  
- Đại hung? Thế nhưng nhất định không phải điềm xấu của chúng ta.  
Lục Lâm Thiên  đưa mắt nhìn ngôi sau ở phía xa xa.  
- Người Đông Hải có lẽ rất nhanh sẽ tới đúng không?  
Sát Phá Quân hỏi.  
- Nếu như ngày mai mà còn chưa tới nơi thì có chút phiền phức.  
- Vẫn đang chạy tới.  
Lục Lâm Thiên  nói.  
- Lần này mặc kệ ai thắng ai thua thì cũng sẽ khiến cho máu chảy thành sông.  
Sát Phá Quân nói.  
- Sát một là tội đồ, gϊếŧ vạn là anh hùng, gϊếŧ trăm vạn chính là anh hùng trong anh hùng.

Lần này đệ sẽ khiến cho ba sơn môn kia hối hận vì đã trêu chọc vào đệ.  
Lục Lâm Thiên  nói, hàn ý trong mắt bắn ra phía xa.  
Dưới bóng đêm u ám, sơn mạch liên miên, lúc này sơn mạch tiêu điều, hàn ý theo gió đêm khuếch tán trong không khí.  
Lúc này trong sơn mạch liên miên đang có trên trăm vạn người tụ tập.

Đoàn người quy mô lớn như vậy khiến cho yêu thú, linh thú trong sơn mạch kinh hãi lập tức chạy trốn.

Trong rừng cây tiêu điều lúc này có một con chim nhanh chóng vỗ cánh bay đi.  
- Ngày mai là có thể tới được Thiên Môn cốc, Vân Dương Tông, Linh Thiên môn đã tới.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, người của Vân Dương Tông, Linh Thiên môn cũng đến.  
Trên một ngọn núi, một thân ảnh áo đen đứng chắp tay.

Hai hàng lông mày như kiếm, ánh mắt như sao.

Khí tức này rõ ràng đã tới Tôn cấp, thế nhưng dường như cũng giống Tôn cấp bình thường.  
- Đến thì đã sao? Chúng ta đã sớm tính đến việc bọn chúng đi tới.

Bọn chúng cho rằng liên thủ với Linh Thiên môn và Vân Dương Tông thì chúng ta sẽ phải buông tha không liều mạng với bọn chúng sao? Chúng ta đã sớm có chuẩn bị, ngày mai cùng nhau vây công.

Phi Linh môn này không cần quá để vào trong mắt.

Về phần Vân Dương Tông và Linh Thiên môn, lẽ nào ba sơn môn chúng ta còn phải sợ hai sơn môn bọn chúng sao? Vân Dương Tông cách đây khá xa, người tới cũng không nhiều.

Linh Thiên môn chỉ mang theo năm vạn người mà thôi, nếu như đánh chết cũng khiến cho bọn chúng bị tổn thương nặng.  
Một lão bà mặc y phục màu trắng nói, trong không trung thậm chí là xung quanh này đều có khí tức thiên địa như có như không hội tụ.

Không thể nghi ngờ thực lực người này cũng đã tới Tôn cấp.  
- Phi Linh môn nho nhỏ như vậy mà dám làn càn, sợ rằng là do phía sau có Vân Dương Tông và Linh Thiên môn làm chỗ dựa.

Thế nhưng đám người này cũng không đủ gây sợ hãi, Vân Dương Tông không ở Cổ Vực, nhất định sẽ biết khó mà lui.

Trong Cổ Vực không phải là nơi mà bọn hắn muốn nhúng tay vào là có thể nhúng tay vào.

Còn Linh Thiên môn, một cây làm chẳng nên non, lần này nhất định phải khiến cho bọn chúng bị thương nặng.  
Cách lão bà mặc y phục màu trắng không xa có một thân ảnh cao gầy, ước chừng sáu chục tuổi, một cỗ khí tức cường hãn từ trong người lan tràn ra chung quanh.  
- Người Linh Thiên môn sợ rằng cũng không ngờ mục đích khi chúng ta liên thủ tiêu diệt Phi Linh môn chính là dẫn Linh Thiên môn vào bên trong vòng xoáy.

Lần này Linh Thiên môn tuyệt đối sẽ không thoát.  
Một lão giả khí thế cực kỳ bất phàm, nhất cử nhất động đều khiến cho sóng gợn trong không gian rung động.

Cỗ khí thế này cũng không phải là thứ mà Tôn giả bình thường có thể có được.  
- Lần này tiêu diệt Phi Linh môn, làm tổn thương Linh Thiên môn, đại cục Cổ Vực đã định, Linh Thiên môn cũng không còn cơ hội xoay người nữa.  
Một lão phụ nhân chừng năm chục tuổi nói, khí tức quanh thân khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.  
- Mau chóng giải quyết Phi Linh môn và Linh Thiên môn đi.

Chuyện kia sắp tới rồi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.  
Thân ảnh mặc áo đen lại lên tiếng.  
- Truyền lệnh xuống dưới, giờ mão xuất phát.

Sáng sớm chạy tới Thiên Môn cốc, cho bọn chúng có chắp cánh cũng khó thoát.  
Một tiếng quát nhẹ quanh quẩn trong không trung.  
Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo lần này tới đây đã sớm có chuẩn bị mà tới, sao có thể đặt vào Phi Linh môn vào trong mắt.

Người bọn hắn muốn chân chính đối phó chính là Linh Thiên môn.

Bọn hắn đã sớm chuẩn bị làm cho Linh Thiên môn bị thương nặng.

Về phần Vân Dương Tông không phải là thế lực trong Cổ Vực, sợ rằng cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.  
- Lục Lâm Thiên, lần này ngươi chết chắc rồi.

Nếu như có cơ hội ta không ngại đích thân đánh chết ngươi.

Nhất định sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy.  
....  
Ở phía xa, trên một ngọn núi cao vυ"t có không ít thân ảnh ở trong đó.

Nhìn Thiên Môn cốc phía chân trời, trước mấy người này có một thân ảnh yểu điệu vô song, chính là Thánh Nữ Tử yên của Thiên Địa các.  
Màn đêm bao phủ, ánh trăng nhàn nhạt trao trên cao.

Chung quanh ngôi Phá Quân không biết từ khi nào có hồng mang nhàn nhạt bao vây, giống như là máu tươi, có một cỗ sát khí vô hình lan tràn.  
- Phá Quân lệch vị trí, máu chảy thành sông.

Ngày mai sắp tới rồi.  
Tử Yên nhìn dị tượng trên bầu trời, khuôn mặt xinh đẹp biến ảo bất định, có chút không đành lòng nhìn thấy ngàn vạn tính mạng ngày mai sẽ ngã xuống trong Thiên Môn cốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui