Hai thân ảnh xinh đẹp đang ngồi chung một chỗ, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ trầm tư.
- Hồng Lăng tỷ, không biết vì sao dạo gần đây tâm thần ta luôn bất an!
Lữ Tiểu Linh duỗi lưng nói.
- Ngươi nói vậy ta cũng có cảm giác đó, gần đây tâm thần bất an, giống như đã có chuyện gì phát sinh.
Vân Hồng Lăng nhíu mày nói.
- Không phải hắn đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hai nàng nhìn nhau như đã có ăn ý.
- Không sao đâu, hiện tại Phi Linh môn còn chưa tới mức sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Hồng Lăng cân nhắc nói.
- Không được, ta phải đi xem, không nhìn thấy hắn ta lo lắng, hơn nữa ta cũng cần phải trở về.
Lữ Tiểu Linh nói.
- Gần đây ta cũng không có việc gì, cũng có thể cùng đi, thuận tiện mang cha mẹ cùng sư thúc đi qua, họ luôn muốn đi Phi Linh môn xem thử.
Vân Hồng Lăng nói.
- Cũng tốt, đưa cha mẹ qua đó, Lâm Thiên nhất định chấn động.
Lữ Tiểu Linh mỉm cười nói.
Thiên Kiếm môn, trong một ngọn núi xanh biếc, kiến trúc liên miên.
Bên trong một đình viện đơn sơ, lúc này Nguyên Nhược Lan đang khoanh chân ngồi trên một bãi đá kỳ lạ.
Trên bãi đá không ngừng có quang mang quanh quẩn, đi vào căn phòng này khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, sợ rằng bãi đá này cũng là một kiện bảo vật.
Hai tay Nguyên Nhược Lan kết thủ ấn, quanh thân có chân khí nhàn nhạt quanh quẩn, khí tức thoạt nhìn ổn định hơn trước rất nhiều.
- Trưởng lão, Nhược Lan thế nào rồi?
Ngoài căn phòng Cổ Kiếm Phong lúc này đang hỏi trưởng lão bên cạnh, trong mắt mang theo sự lo lắng.
- Đã không còn gì trở ngại, thế nhưng lại có chút kỳ quái.
Một lão giả khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng nhìn về phía trong, ánh mắt không ngừng biến ảo, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Trưởng lão, chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì sao?
Nghe ái đồ đã không còn gì trở ngại, Cổ Kiếm Phong mới thở dài một hơi.
- Là có chút ngoài ý muốn.
Một lão giả thất tuần, ánh mắt sắc bén mang theo cảm giác tang thương nói:
- Muốn tiếp nhận truyền thừa kiếm tổ vậy thì nhất định phải có đại nghị lực, thiên phú, gan dạ, Nhược Lan đều làm được rồi.
Thậm chí còn nhận được kiếm tổ quán đỉnh.
- Trưởng lão, nhận được kiếm tổ quán đỉnh liệu có nhận được Đế giả chi nguyên của kiếm tổ hay không?
Cổ Kiếm Phong do dự một lát, thanh âm mang theo sự chờ mong hỏi trưởng lão kia.
- Không sai, Nhược Lan cũng chiếm được Đế giả chi nguyên.
Trưởng lão kia gật đầu nói:
- Đế giả chi nguyên của kiếm tổ vẫn còn có cấm chế cho nên không có bất luận kẻ nào nhận được.
Nhược Lan là người đầu tiên phù hợp điều kiện, nhận được truyền thừa và Đế giả chi nguyên.
Chỉ là nếu muốn nhận được truyền thừa thì phải đi vào Không Minh chi cảnh, thế nhưng lúc này Nhược Lan lại xuất hiện một vấn đề khác.
- Không Minh chỉ cảnh?
Cổ Kiếm Phong ngưng trọng hỏi:
- Vấn đề có lớn hay không?
- Vào Không Minh chi cảnh cần cắt đứt nghiệp thức, chuyển thức, hiện thức, trí thức, tương tục thức cùng tâm thức thì mới có thể tiếp nhận truyền thừa.
Thế nhưng hiện tại có lẽ Nhược Lan lại có chút vấn đề ở bước cuối cùng nay.
Tâm thức không thể cắt đứt triệt để, dường như còn có chuyện gì không buông xuông được cho nên mới xảy ra vấn đề.
Lấy thân nhập ma chỉ thành công phân nửa, cũng có thể coi là nửa ma.
Mà mặt khác, tâm thức bị hao tổn, hẳn cũng mất đi ký ức, sự tình trước kia sợ rằng hơn phân nửa cũng không nhớ rõ.
Lão giả kia lại nói.
- Mất đi ký ức sao?
Cổ Kiếm Phong ngưng trọng hỏi:
- Trưỡng lão, vậy tu vi Nhược Lan....
- Tu vi thì không có vấn đề gì, sau khi tiếp nhận truyền thừa, thực lực hiện tại của Nhược Lan sợ rằng không ít thái thượng trưởng lão cũng không phải là đối thủ của nó.
Có thể mất trí nhớ cũng được coi là chuyện tốt.
Lão giả có mái tóc trắng nói.
- Sao lại nói như vậy?
Cổ Kiếm Phong nghi hoặc hỏi.
- Theo như lời ngươi nói, sau khi từ Bình Nham đảo trở về, Nhược Lan lập tức muốn lấy thân nhập ma gọi ra ma kiếm, việc này không thoát khỏi quan hệ với Bình Nham đảo.
Tâm tư của Nhược Lan sợ rằng đã bị một ít ngoại lực làm ảnh hưởng.
Nhược Lan ở trong Thiên Kiếm môn cũng chính là tồn tại giống như lông phượng, sừng lân, trên Tam tông Tứ môn lại bị bại bởi Phi Linh môn Lục Lâm Thiên và Lăng Thanh Tuyền của Linh Vũ giới.
Trên bình Nham đảo lại gặp mấy người này.
Nếu như ta đoán không sai, dùng tính cách hiếu thắng của Nhược Lan mà nói, lấy thân nhập ma rất có thể là vì chuyện này.
Có tâm hiếu thắng là chuyện tốt, chỉ có điều là nếu như tâm hiếu thắng quá nặng đối với tu luyện trăm hại không có lấy một lợi.
Hiện tại Nhược Lan mất trí nhớ, quên đi những chuyện này, đối với tu luyện lại là một chuyện tốt.
Có Đế giả chi nguyên, hơn nữa lại thêm truyền thừa của Kiếm tổ, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện thì tăng trưởng tu vi không phải vấn đề quá lớn.
Muốn đạt tới độ cao như kiếm tổ khi xưa cũng không phải không thể làm được.
Lão giả này nói xong, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Cổ Kiếm Phong nói:
- Phân phó xuống dưới, sự tình trước kia không được cho Nhược Lan biết, đừng để đệ tử nói ra nói vào.
- Vâng, Kiếm Phong hiểu rồi.
Cổ Kiếm Phong nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phi Linh môn đại chiến Linh Vũ giới, cuối cùng xuất hiện tin tức Đế giả giống như sấm sét truyền đi, tin tức này tràn ra toàn bộ đại lục khiến cho mọi người kinh hãi.
- Lục Lâm Thiên thân mang hai kiện thần khí tàn sát Tôn giả Linh vũ giới, cuối cùng xuất hiện một Đế giả trực tiếp tàn sát cường giả Linh Vũ giới không còn một mống.
- Ta nghe nói cường giả trong Phi Linh môn kia chỉ cần trở tay là bóp chết được siêu cấp cường giả Tôn cấp a.
- Linh Vũ đại đế, chính là Linh Đế và Vũ Đế, Linh Vũ song tu, thảo nào Lục Lâm Thiên lại là Linh Vũ song tu, hóa ra bên trong Phi Linh môn có Đế giả Linh Vũ song tu a.
- Các ngươi biết cái gì? Đế giả này chính là Thiên Linh Đan Tôn ngang dọc đại lục trăm năm về trước, tiêu thất trăm năm không ngờ đã đạt được thành tựu Linh Vũ Đại Đế.
- Phi Linh môn lúc này rốt cuộc cũng chân chính đặt chân vào hàng ngũ siêu cấp thế lực a.
- Khi trước ba sơn môn Lan Lăng sơn trang ngu ngốc kia đi đối phó với Phi Linh môn, Đế giả trong Phi Linh môn cũng không xuất hiện mà đã bị thương nặng.
Có lẽ ba sơn môn Lan Lăng sơn trang kia cũng không biết trong Phi Linh môn có Đế giả a.
Bằng không sợ rằng có đánh chết bọn chúng cũng không dám đối phó với Phi Linh môn.
- Phi Linh môn hưng thịnh rồi a.
Toàn bộ Cổ Vực từ trong phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán tới chuyện này, toàn bộ đều không thoát khỏi ba chữ Phi Linh môn.
Không chỉ thế, bên trong phố lớn ngõ nhỏ còn lưu truyền một bài vè trong đám trẻ con.
- Phi Linh môn, cường giả như mây, trong Thiên Môn cốc tỏa hùng phong, đả thương Hóa Vũ, Hắc Sát, Lan Lăng ngay cả cái rắm cũng không tha.
- Đồ Tôn giả, ngược Thanh Long, Linh Vũ Chiến Vương thủ đoạn cường, Linh Vũ giới đến tìm chết, Linh Vũ Đại Đế trấn Phi Linh..