Đỉnh Phong Thiên Hạ


Trước giường, Nam thúc một lần nữa thay Lục Lâm Thiên kiểm tra.

Từng đạo thủ ấn được kết, sau đó Nam thúc thu tay lại, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc.  
- Nam lão đệ, Lâm Thiên thế nào rồi?  
Thánh Thủ Linh Tôn hỏi.  
- Dường như đang trong khôi phục, thế nhưng có chút kỳ quái.  
Nam thúc nhíu mày nói.  
- Có chỗ nào kỳ quái?  
Thánh Thủ Linh Tôn hỏi.  
- Tiểu tử này dẫn động năm loại thuộc tính tới, không ngờ lại bắt đầu có dấu hiệu dung hợp, đây quả thực là điều khó có thể tưởng tượng nổi.  
Nam thúc nheo mắt nói.

Năm loại thuộc tính tuyệt đối không thể dung hợp.

Dùng kiến thức rộng rãi của hắn, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua có người nào nói thuộc tính có thể dung hợp.

Mặc dù còn chưa chân chính dung hợp, chỉ là dấu hiệu mà thôi cũng đã khiến cho hắn vô cùng nghi hoặc rồi.  
- Nó chỉ có một khỏa Vũ đan, điều này cũng khiến cho chúng ta vô cùng nghi hoặc rồi.

Chuyện lạ trên người nó cũng đã khá nhiều, lần này ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Ta có chút lo lắng, không biết bao giờ nó mới có thể tỉnh.  
Thánh Thủ Linh Tôn nói.  
- Không thể kiểm tra linh hồn ta cũng không thể nào biết được.

Nhưng mà Âm Dương Linh Vũ quyết trong cơ thể nó đang vận chuyển, có lẽ cho dù linh hồn có tổn thương có lẽ cũng đang trong quá trình khôi phục.  
Nam thúc nói.  
- Không sao là tốt rồi, tiểu tử này cũng coi như là mạng lớn.  
Thánh Thủ Linh Tôn nói.  
- Nếu như không dựa vào một ít thủ đoạn cùng cơ duyên sợ rằng lúc này sẽ vô cùng phiền phức.

Đồng thời đây cũng là tạo hóa của nó.  
Nam thúc nói xong lại nhìn về phía Thánh Thủ Linh Tôn nói:  
- Khung Thiên huynh, huynh thế nào rồi? Hiện tại tuy rằng ta còn chưa có đột phá đến Đế cấp, thế nhưng thực lực cũng có thể miễn cưỡng so sánh được.

Huynh nếu muốn khôi phục ta cũng có thể giúp được một chút.  
- Ta có một biện pháp, đồng thời tra thêm không ít tư liệu cho nên ta cảm thấy biện pháp này hẳn là có hiệu quả.

Không chỉ cần Đế giả tương trợ mà còn cần thu thập một vài thứ.

Nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc, chờ sau khi Lâm Thiên tỉnh lại rồi nói tiếp vậy.  
Thánh Thủ Linh Tôn nói.  
Trong một đình viện, La Lan thị, Lục Trung, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh còn có tiểu gia hỏa kia đều ở trong đình viện.  
- Lan muội, ngày mai ta phải đi ra ngoài một chút  
Trong đình viện, La Lan thị và Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh đang chơi đùa cùng tiểu tử kia, Lục Trung đột nhiên lên tiếng nói.  
- Huynh muốn đi đâu?  
Nghe vậy La Lan thị tức thì hỏi.  
- Cha, người lo lắng cho Thiếu Hổ sao? Con đã phái người chiếu cố đệ ấy cho tốt rồi.

Cha cứ yên tâm đi.  
Vân Hồng Lăng nói.  
Lục Trung lắc đầu, lập tức nói với La Lan thị:  
- Ta muốn trở lại trấn Thánh Vân một chuyến.  
- Huynh muốn trùng kiến Lục gia sao?  
La Lan thị nói, dường như biết trong lòng Lục Trung đang suy nghĩ cái gì.  
- Lục gia hiện tại có hứa hẹn của Bắc Cung gia tộc, hơn nữa lại thêm Lâm Thiên, Triệu gia cũng đã bị diệt.

Muốn kiến tạo lại cũng không còn vấn đề gì nữa.  
Lục Trung nói.  
- Một mình huynh đi sao?  
La Lan thị hỏi, mấy năm nay Lục gia phân tán, tuy rằng ở trong Vân Dương Tông, nàng cũng hiểu trong lòng Lục Trung vẫn không yên.

Dù sao trượng phu của nàng cũng là tộc trưởng Lục gia, Lục gia phân tán làm sao trượng phu của nàng có thể yên tâm cho được.

Trượng phu nàng vẫn luôn chờ đợi Lục gia được kiến tạo lại, Lục gia mới là gốc rễ của mọi người.  
- Ta đã nhờ Ám đường của Phi Linh môn phát ra tin tức, bảo đám người đại ca cùng tứ đệ trở về.

Lâm Thiên hiện tại đang như vậy, chuyện Lục gia cũng không thể để cho nó gánh vác được.  
Lục Trung nói.  
- Vậy huynh đi đi, nhớ kỹ mọi chuyện phải cẩn thận một chút.  
La Lan thị không ngăn cản, tâm ý của trượng phu nàng hiểu.

Lúc Lục gia đứng trước bão tố chàng cũng không thể nghịch chuyển, nhi tử ở bên ngoài phấn đấu chàng cũng không thể giúp gì.

Nhi tử gặp nạn cũng chỉ có thể bất lực.

Trên Vân Dương Tông, nàng biết mỗi này trượng phu mình đều len lén trốn ra một chỗ ngồi cảm thán, lặng lẽ chịu đựng không ít áp lực.

Sau đó lại coi như không có việc gì tới bên cạnh an ủi nàng, lại nói với nhi tử tất cả đều tốt.  
Mấy năm nay, Trung ca năm đó nàng biết đã không còn sự hăm hở của năm đó nữa.

Con người ta tới tuổi trung niên đã bắt đầu xuất hiện vẻ tang thương, tóc mai bắt đầu trắng, áp lực trong lòng trượng phu nàng biết nhưng chỉ có thể vờ như không biết, chính là bởi vì không muốn tạo thêm áp lực cho trượng phu của nàng.  
- Ta biết, ta sẽ kiến tạo lại Lục gia thật tốt.  
Lục Trung nói.  
***  
- Trận tiếp theo, Niếp Phong đấu Hoàng Tri Châu.  
Trên sân rộng phía sau Phi Linh môn, một chấp sự lớn tiếng nói.

Hôm nay vừa vặn là thời gian khảo thí, mà đây cũng là lần thứ ba Niếp Phong tham gia khảo thí.  
Sưu...  
Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng lên đài, đây là một thiếu niên mặc hoàng y, dáng dấp chừng mười bảy mười tám tuổi, cũng được coi có chút tuấn lãng khiến cho không ít nữ đệ tử trầm trồ khen ngợi  
- Hoàng Chi Trâu này đã là Vũ Sĩ bát trọng rồi, lại là cường giả bài danh mười ba trên Ngân bảng, Niếp Phong này thua chắc.  
- Lần trước Niếp Phong cũng thua, lần này không biết thế nào.  
- Nghe nói Niếp Phong này còn không tu luyện ra chân khí, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Chưởng môn cũng chưa từng đi tới gặp hắn.  
- Ta cũng đã nhìn ra, Niếp Phong này dường như chỉ cậy vào bản thân mình có chút sức lực mà thôi.

Dù sao cũng chỉ là người thường, có lẽ chưởng môn thấy hắn nhanh nhẹn cho nên mới tùy tiện thu hắn làm đệ tử.  
- Có lẽ vậy, nghe nói thiên phú của chưởng môn chúng ta vô cùng hiếm gặp, là Linh Vũ song tu cùng với vũ giả ngũ hệ, sao có thể thu một phế vật như hắn làm đệ tử cơ chứ.  
- Nói nhỏ thôi, dù sao hắn cũng là đệ tử của chưởng môn.

Chúng ta không nên đắc tội thì tốt hơn, miễn cho đến lúc đó chịu không nổi.  
- Đúng vậy, làm đệ tử chưởng môn thật là tốt a.

Nếu như ta cũng là đệ tử của chưởng môn thì tốt rồi.  
Nhìn hai đạo thân ảnh đứng trên đài, trong đám người lập tức vang lên không ít tiếng nghị luận.

Chuyện Niếp Phong mãi không thể trở thành vũ giả tất cả các đệ tử đều đã biết.

Hơn nữa lần trước bị thua cho nên tạo thành không ít lời bàn tán.

Thân là đệ tử chưởng môn, đối với những người khác mà nói, mặc kệ như thế nào, tất cả đều cảm thấy vô cùng hứng thú với Niếp Phong này.  
- Niếp Phong, tuy rằng ngươi có chút sức lực thế nhưng cũng không phải là đối thủ của ta.

Ngươi ra tay trước đi.  
Trên sân rộng, Hoàng Tri Châu nhìn Niếp Phong rồi nói.

Thân là Vũ Sĩ bát trọng, trong nhóm người trẻ tuổi ở đây thực lực của hắn đã rất khá, cho nên trong lòng cũng có một chút ngạo khí.  
- Vậy thì ta cũng không khách khí nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui