- Vậy ngươi có bằng lòng lấy công chuộc tội?
Lão phụ nhìn Bạch Linh hỏi.
- Mời đại trưởng lão báo cho biết!
Bạch Linh cúi đầu, ánh mắt không khỏi liếc qua Lục Lâm Thiên.
- Ta muốn ngươi trở thành tộc trưởng, ý của ngươi thế nào?
Đại trưởng lão hỏi.
- Đại trưởng lão, việc này ta không thể làm chủ!
Bạch Linh kinh ngạc nói.
- Ta nói được là được, Thanh Ly tự cao tự đại, vô tri lông bông, nếu để hắn làm tộc trưởng, không biết ngày sau sẽ phát sinh chuyện gì, cho ngươi kết hợp với hắn đúng là ủy khuất ngươi, hiện tại hắn đích xác không xứng với ngươi!
Lão phụ nói, ánh mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử, lời của ta vừa nói qua, thực lực mới là hết thảy, ngươi thấy thế nào?
- Lời này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, nhưng tiểu tử cực kỳ đồng ý!
Lục Lâm Thiên nói.
- Nếu ngươi cũng đồng ý, thì cứ như vậy đi!
Lão phụ nhìn hai người, nói:
- Lục Lâm Thiên, ta muốn ngươi đánh một trận với Thanh Ly, đây là điều kiện ngươi đáp ứng ta, nếu ngươi thắng, Bạch Linh trở thành tộc trưởng, đồng thời chuyện giữa Bạch Linh cùng Thanh Ly cũng hủy bỏ.
Nếu ngươi bại, Thanh Ly làm tộc trưởng, mà Bạch Linh nhất định phải kết hợp với Thanh Ly, đương nhiên, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức người ngươi muốn tìm, cho nên ngươi muốn thay đổi chuyện này, nhất định phải dùng thực lực đi thay đổi, hai ngươi có ý kiến?
- Ta đánh với Thanh Ly?
Lục Lâm Thiên run lên, hiện tại Đại Hồn Anh không ở đây, hắn thật sự không nắm chắc.
- Không sai, chính là ngươi, ta định để Bạch Linh đối chiến, tuy thực lực nàng không kém, nhưng chỉ sợ không thắng được Thanh Ly, huống chi nàng đã bị thương, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.
Lão phụ nói.
- Tiền bối, ta là người ngoài, làm vậy thích hợp sao?
Lục Lâm Thiên hỏi, trong lòng không phải không dám, chỉ là chuyện này quan hệ với Bạch Linh, vạn nhất…Lục Lâm Thiên thật không dám tưởng tượng.
- Nếu là người ngoài tự nhiên là không thích hợp, nhưng nếu tính ra, ngươi xem như miễn cưỡng không tính là người ngoài.
Lão phụ mỉm cười, nhìn qua Bạch Linh nói:
- Bạch Linh, ngươi có ý kiến gì không, ngươi có thể cùng tiểu tử này trở về đây tìm người, không để ý tới an nguy bản thân, xem ra trọng lượng của Lục Lâm Thiên ở trong lòng ngươi thật không nhẹ!
- Đại trưởng lão, Lâm Thiên cứu ta nhiều lần, Bạch Linh nhất định phải báo ân!
Bạch Linh nói.
- Được rồi, ngươi không cần vội vàng giải thích, mặc dù lão thân đã già, nhưng cũng thấy rõ, có chút lời nói cần khuyên ngươi nhưng để sau này hãy nói đi, hiện tại ngươi chỉ cần nói với ta, để Lục Lâm Thiên đối chiến với Thanh Ly, nếu hắn thắng, ta sẽ nghĩ biện pháp hủy bỏ quyết nghị của hội trưởng lão, nếu Lục Lâm Thiên bại, quyết nghị kia ngươi nhất định phải đáp ứng, ngươi có dị nghị gì không?
Lão phụ hỏi.
Ánh mắt Bạch Linh nhìn chăm chú về hướng Lục Lâm Thiên, không chút do dự nói:
- Bạch Linh nguyện ý nghe theo đại trưởng lão.
- Lục Lâm Thiên, còn ngươi, nhưng ta nghĩ không cần hỏi ý kiến của ngươi, bởi vì đây chính là điều kiện mà ngươi đáp ứng ta.
Lão phụ thoáng cảm thán, nói:
- Chúng ta cũng nên đi!
- Đại trưởng lão, hiện tại chúng ta đi đâu?
Bạch Linh hỏi.
- Nếu còn không ra mặt, Thanh Ly đã ngồi lên vị trí tộc trưởng, tộc có tộc quy, tới lúc đó cho dù là ta cũng không có biện pháp.
Lão phụ nói xong, thân ảnh chợt lóe, đã ra khỏi phòng.
- Không gian lực thật mạnh!
Lục Lâm Thiên than thở.
Núi rừng trùng điệp, từng dãy kiến trúc san sát, nhưng lại không thấy thân ảnh tộc nhân Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc, trên đường cực kỳ yên lặng.
Trên ngọn núi lớn nhất, đỉnh phong núi như bị san bằng, hình thành một quảng trường thật lớn.
Lúc này trên quảng trường phi thường náo nhiệt, không ít Cửu Vĩ Yêu Hồ từ nhất giai tới lục giai tụ tập, số lượng không nhiều lắm, chỉ chừng bốn năm ngàn mà thôi, so với những yêu tộc khác mà nói tuyệt đối rất thưa thớt, bởi vì mỗi yêu tộc dù ít ỏi cũng có tới mấy vạn người.
Giờ phút này ngay giữa quảng trường có ba bốn trăm Cửu Vĩ Yêu Hồ thất giai hóa hình người, tỉ lệ như vậy thật sự có chút đáng sợ.
Trọng yếu hơn chính là ở phía trước nhất có hơn ba mươi thân ảnh, theo chân khí mà xem đều tới bát giai, tỉ lệ như thế càng làm người ta rung động, có lẽ là ưu điểm của Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc.
Trên quảng trường lúc này vô cùng náo nhiệt, Thanh Ly đang đứng phía trước, khuôn mặt tuấn lãng, nụ cười thản nhiên, phong độ nhẹ nhàng, không khỏi làm nữ giới nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập ái mộ.
- Dựa theo tộc quy, cùng kết quả do hội trưởng lão thương nghị, hiện tại Thanh Ly trở thành tộc trưởng đời kế tiếp, có ai phản đối không?
Một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đứng bên cạnh Thanh Ly lướt mắt nhìn mọi người đứng trên quảng trường nói, kỳ thật cũng không cần hỏi ý tứ của người khác, chẳng qua đây chỉ là lễ nghi trong tộc mà thôi.
Người trên quảng trường nghị luận sôi nổi, nhưng không ai phản đối, Thanh Ly vương trở thành tộc trưởng, càng làm không ít nữ tử xinh đẹp đắm đuối nhìn hắn không chớp mắt.
Ánh mắt Thanh Ly đảo qua quảng trường, cũng không quá để ý chức tộc trưởng, bởi vì ở trong lòng của hắn chức vị này đã sớm thuộc về hắn, ngoài hắn ra không ai có thể tranh đoạt, cho nên đối với hắn cũng không có gì đáng kích động.
Huống chi đáy lòng hắn còn đang nghĩ tới nữ tử lãnh nhược băng sương, không có nữ tử trong tộc nào có thể so sánh, cho tới nay hết thảy trong tộc đều là của hắn, kể cả nữ tử kia, lần đầu tiên gặp nàng hắn liền nhận định nàng nhất định là của hắn.
Nhưng bây giờ nàng đã rời đi, còn dựa vào lòng nhân loại hèn mọn kia, nghĩ tới đây ánh mắt Thanh Ly vô cùng lạnh lẽo, siết chặt hai tay, chờ sau khi hắn trở thành tộc trưởng, nhất định phải tập hợp lực lượng toàn tộc đem nhân loại kia bầm thây vạn đoạn, đoạt lại nàng, khiến cho nàng biết nhân loại kia làm sao có thể so sánh với hắn.
- Không ai phản đối, hiện tại ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Thanh Ly chính là tộc…
Lão giả vừa nói tới đây, một âm thanh già nua quanh quẩn trong quảng trường:
- Chờ một chút!
Âm thanh truyền ra như vang vọng bên tai mỗi người, mọi người cùng quay đầu nhìn lại, có ba thân ảnh đang chậm rãi đi tới quảng trường, tốc độ nhìn như thong thả, nhưng chỉ chớp mắt đã đi tới trước mặt mọi người.
- Bái kiến đại trưởng lão!
Đông đảo tộc nhân Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc nhìn thấy thân ảnh già lão kia lập tức hành lễ, nhóm trưởng lão cũng lập tức bước tới, vẻ mặt cực kỳ tôn kính, thậm chí cả Thanh Ly cũng phải khom người hành lễ.
Nhưng khi ánh mắt Thanh Ly nhìn ra sau lưng đại trưởng lão, sắc mặt đại biến, nhất thời hét lớn:
- Người đâu, mau bắt hai người bọn họ!
- Sưu sưu!
Nhất thời có không ít người căng thẳng muốn lao qua.
- Là Bạch Linh trưởng lão đã trở lại!
- Di, còn có cả thanh niên nhân loại!
- Người mà ta mang tới, không biết đã phạm tộc quy gì, lại cần tộc trưởng tương lai bắt người sao?
Ánh mắt đại trưởng lão bình tĩnh nhìn những thân ảnh muốn động thủ xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Thanh Ly.
Vừa thấy ánh mắt đại trưởng lão nhìn qua, nhất thời mọi người phục hồi lại tinh thần, không dám lên tiếng.
.