Thời gian lần nữa trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, trong không gian này, cỗ năng lượng xa lạ kia càng lúc càng nồng nặc.
Một cơn sóng năng lượng mang theo quang mang màu vàng giống như quang mang của kim đao màu vàng hội tụ trên không trung.
Thậm chí trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ào ào kéo tới.
Năng lượng lạ lẫm này theo khí tức trên người Lục Lâm Thiên bắt đầu không ngừng tiến vào trong thân thể hắn.
Mà tất cả những chuyện này Lục Lâm Thiên còn chưa biết.
Hắn đang chìm đắm trong lĩnh ngộ, suy diễn tới mức vong ngã.
Từ lúc lĩnh ngộ trong hư vô, mờ mịt.
Theo thời gian trôi qua, trong nhiều lần suy diễn, dường như Lục Lâm Thiên đã phát hiện ra thứ gì đó cho nên càng vùi đầu vào bên trong lĩnh ngộ.
Trong lúc lĩnh ngộ, khái niệm thời gian đối với Lục Lâm Thiên bắt đầu trở nên mơ hồ.
Mà trong lúc đó thời gian lần nữa trôi qua mấy tháng.
Ở dưới trạng thái gần như quên đi tất cả này, ở phương xa có mấy đạo thân ảnh già nua chắp tay đứng im, ánh mắt nhìn về phía Thanh Long phong biến ảo bất định.
– Trên Long đỉnh có chút không bình thường.
– Ngươi cũng cảm giác được sao? Ta còn tưởng rằng mình cảm giác sai, khí tức này cực kỳ quái dị.
– Khí tức này ta chưa từng thấy qua.
– Tóm lại Lục Lâm Thiên này quá mức quỷ dị.
– Đại ca Dương Quá của Lục Lâm Thiên cũng quỷ dị không kém.
Tu vi còn mạnh hơn Lục Lâm Thiên không ít, thực lực rất mạnh.
Ta đoán sợ rằng thựclựccũng phải mạnh hơn Lục Lâm Thiên.
– Còn nửa tháng cuối cùng chính là kỳ hạn một năm.
Tiểu Long kia vẫn còn ở trong Thanh Long điện, nếu như có thể mở ra Thanh Long điện thì tốt rồi.
– Ta có chút lo lắng, vạn nhất tiểu gia hỏa này mở ra Thanh Long điện, cũng không phải là một chuyện đáng vui mừng.
Dù sao trên người nó có một nửa huyết mạch là của Huyền Vũ nhất tộc.
– Ngươi lo lắng quá nhiều rồi, nếu không Long Ngộ tại sao lại đem chức vị tộc trưởng truyền cho nó? Nếu như tiểu gia hỏa kia có thể mở ra Thanh Long điện nhận được truyền thừa của lão tổ, sau này trở thành tộc trưởng thì sẽ không thể phản bội tộc nhân, không thể phản bội gia đình mình được.
– Ha ha, không ngờ Long Ngộ lại suy nghĩ sâu xa như vậy.
….
Trong Thiên Trụ giới, thời gian gấp hai mươi lần, lúc này Lục Tâm Đồng đã ở trong Thiên Trụ giới gần hai mươi năm.
Không biết từ khi nào quanh thân Lục Tâm Đồng tràn ngập quang mang trắng đen, một cỗ khí tức cường hãn bắt đầu kéo lên.
Khí tức quanh thân càng ngày càng mạnh, khói độc lan tràn ra không gian.
Khí tức bên trong dường như so với khi trước còn mạnh hơn một bậc.
Phanh.
Trong đầu vang lên một âm thanh trầm thấp, khí tức trên người Lục Tâm Đồng dễ dàng phá vỡ bình chướng, tiếp đó, khí tức giống như chẻ tre tăng vọt.
Một cỗ khí tức khiến cho linh hồn người ta cảm thấy áp lực từ trong đó lan tràn ra.
Dưới cỗ khí tức này, cả không gian lắc lư, Thiên Sí Tuyết Sư, Mặc Lang, Phi Thiên Ngô Công run sợ.
Dưới cỗ uy áp của khí tức này, đặc biệt là Mặc Lang, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tu vi của ba người thì hiện tại chỉ có mình hắn là thất giai hậu kỳ đỉnh, không có cách nào đột phá.
Sưu Sưu.
Một lúc lâu sau, khí tức trên người Lục Tâm Đồng mới gần ổn định lại.
Quang mang màu đen thu liễm vào trong cơ thể mang theo một cỗ khí tức quỷ dị.
Khói độc ngập trời nhuộm đen không gian.
Khi khói độc thu liễm, không gian mới khôi phục lại bình thường.
Thân ảnh lung linh, mềm mại của Lục Tâm Đồng cũng chậm rãi xuất hiện.
– Chúc mừng chủ nhân đột phá.
Hiện tại đã là Linh Tôn lục trọng a.
Phi Thiên Ngô Công tiến lên chúc mừng.
Chủ nhân đột phá, đương nhiên hắn là người cao hứng nhất.
Lục Tâm Đồng mở mắt, trong mắt có một cỗ tinh quang bắn ra, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nàng nhìn Phi Thiên Ngô Công nói:
– Các ngươi cũng tiến bộ không kém.
– Chỉ tiếc so với tiểu thư chúng ta còn kém xa.
Thiên Sí Tuyết Sư thở dài, hai mươi năm, Tâm Đồng tiểu thư lần nữa đột phá, từ Linh Tôn ngũ trọng đột phá tới lục trọng.
So với bọn họ từ bát giai sơ kỳ đột phá tới bát giai trung kỳ thì khó hơn nhiều.
Chỉ tiếc tiểu thư đột phá, bọn họ còn chưa thể đột phá.
Lục Tâm Đồng nhẹ nhàng cười.
Hai mươi năm lại đột phá lần nữa, đó là nhờ nàng tu luyện thành công Thiên Độc Hồn Anh.
Sau khi phóng thích độc thể trời sinh, sau đó nàng đột phá phải dựa vào bản thân mình.
Khó có thể dựa vào độc thể trời sinh mà đột phá được nữa.
Nhưngtu luyện thành công Thiên Độc Hồn Anh, Độc công lần nữa tăng lên, có thể đem Độc công phát huy tới mức khiến cho nàng cực kỳ thỏa mãn.
– Tiểu thư, chủ nhân tại sao trong khoảng thời gian này lại không tiến vào đây.
Mặc Lang hỏi.
– Đại ca ở trên Thanh Long đỉnh, thánh địa của Thanh Long Hoàng tộc tu luyện.
Tính toán thời gian có lẽ cũng gần hết rồi.
Lục Tâm Đồng mỉm cười.
Thánh địa thứ hai của Thanh Long Hoàng tộc.
Nàng tiếp tục đột phá còn tu luyện thành công Thiên Độc Hồn Anh, không biết thực lực của ca ca có tiến bộ hay không.
Trong đình viện tinh xảo, hương hoa bốn phía.
Trong đình viện có vô số kỳ hoa, một thân ảnh xinh đẹp, động lòng người đang đi xuyên qua vườn hoa.
– Bích Hàm, Tiểu Long đi tới Thanh Long điện tiếp nhận truyền thừa đã gần một năm rồi đúng không?
Huyền Hạo chắp tay đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn một nụ hoa màu trắng trước mặt, thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới Tiểu Long.
– Hai ngày nữa là tròn một năm.
Có lẽ Tiểu Long đã mở ra tầng cuối cùng của Thanh Long điện.
Ngày đó muội tiếp nhận truyền thừa trong tộc cũng không tới một năm.
Thân ảnh xinh đẹp kia đứng dậy, dung nhan tuyệt mỹ như đóa hoa kiều diễm nở rộ.
Hai con mắt tràn ngập sự vui vẻ, giống như trích tiên.
– Không ngờ thiên phú của Tiểu Long lại mạnh nhưu vậy.
Huyền Hạo nói.
– Mọi chuyện khó mà đoán trước.
Chúng ta cũng như vậy, chỉ cần như thế này muội đã thỏa mãn.
Chỉ là không biết chàng thế nào.
Mỗi ngày để chàng theo muội ở trong Bách Hoa cốc này, ủy khuất cho chàng rồi.
Long Bích Hàm chậm rãi đi tới bên người Huyền Hạo, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Huyền Hạo khiến cho lòng hắn run lên.
– Có nàng ở bên cạnh đã đủ rồi.
Cuộc đời này của ta có nàng, có Tiểu Long, một nhà ba người chúng ta là đủ rồi.
Nhìn nữ tử trước mắt, Huyền Hạo kéo bàn tay ngọc của nữ tử, ánh mắt thỏa mãn.
– Trong tộc đã ngầm đồng ý cho hai ta, chỉ tiếc tu vi của chàng đã mất sạch.
Đặt chân vào Chuẩn Đếrồi, sao chàng lại xúc động như vậy.
Nhìn qua Huyền Hạo, Long Bích Hàm có chút giận dữ và bất đắc dĩ.
– Tu vi mất sạch thì đã sao? Có một thân tu vi, mà cũng không có cách nào ở cùng một chỗ với người mình yêu thích, không có cách nào gặp nàng, giữ lại tu vi để làm gì?
Huyền Hạo cười nhạt một tiếng nói:
– Trong tộc nàng ngầm đồng ý như vậy sợ rằng cũng là do Tiểu Long.
Bất kể như thế.