- Hừ, không để cho ngươi mặt mũi thì làm sao? Ngươi cảm thấy chỉ bằng vào ngươi Độc Cô gia chúng ta phải nể mặt sao?
Trong mắt Thất trưởng lão vừa mới bị Lục Tâm Đồng đẩy lui tràn ngập hàn ý.
Thân thể hơi mập mạp xuất hiện bên cạnh Lục trưởng lão kia.
- Không ngờ Độc Cô gia lại không để cho ta mặt mũi, vậy thì ta cũng không cần phải cho các ngươi mặt mũi.
Khóe mắt Lục Lâm Thiên bắn ra hàn ý nhàn nhạt, trong ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nắm lấy Cửu trưởng lão trong tay, đột nhiên hung hăng quật xuống mặt đất.
Phanh.
Mặt đất thoáng run rẩy một cái, khe nứt lan tràn, đá vụn bắn tứ tung.
Phốc Phốc.
Cửu trưởng lão lập tức phun ra một ngụm máu, căn bản không có cách nào nhúc nhích, chờ bị chà đạp, máu tươi phun xuống mặt đất, miệng không nói lên được lời nào.
- Đây là kết cục không cho ta mặt mũi.
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, Lục Lâm Thiên trực tiếp dẫm nát l*иg ngực Cửu trưởng lão, hung hăng đạp xuống.
Phốc Phốc.
Trong miệng Cửu trưởng lão lần nữa phun ra máu tươi, mặt đất chung quanh thân thể bị rạn nứt, thân thể trực tiếp lún xuống cái khe, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Trên không trung, đám người Vân Khiếu Thiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà ngay cả đám người do thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt cũng kinh ngạc.
Ngay cả Kim Huyền cũng phải nhíu mày.
Đây chính là cửa Độc Cô gia a.
Lục Lâm Thiên không ngờ lại dám chà đạp trưởng lão Độc Cô gia như vậy, đây chính là tát một cái vào mặt Độc Cô gia, lá gan như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Chỉ có Nam thúc là vẫn nhắm mắt, không hề mở mắt ra một chút nào.
Cảnh này khiến cho tất cả người của Độc Cô gia khϊếp sợ.
Ai cũng thật không ngờ Lục Lâm Thiên này lại dám làm nhục Độc Cô gia như vậy.
Hôm nay nếu như không gϊếŧ người này, sợ rằng sau này Độc Cô gia không phải là một trong Lục đại Nhân Hoàng tộc mà là trò cười của tất cả mọi người mà thôi.
- Hỗn trướng, hôm nay nếu như ngươi không chết thì Độc Cô gia chúng ta sẽ không bỏ qua.
Tiếng nói lạnh lẽo từ trong kẽ răng Lục trưởng lão truyền ra.
Âm thanh vang vọng trong không trung.
Nếu như ngay cả chuyện này cũng nhịn xuống thì sau này Độc Cô gia tộc làm sao có thể gặp gỡ người khác.
Đây là lần đâu tiên trong đời hắn chứng kiến một người dám vô lễ và làm nhục Độc Cô gia như vậy.
Sưu Sưu.
Mấy cường giả Tôn cấp bên người Lục trưởng lão theo Thất trưởng lão, Lục trưởng lão nhảy ra.
Tăng thêm hơn chục đạo thân ảnh kia, khí tức mang theo sát ý lạnh lẽo bao phủ người Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên quét qua, trong mắt tràn ngập hàn ý.
Nam thúc cũng không có ý tứ ngăn hắn, vậy thì hắn không cần phải sợ, cũng không cần quá để đám người này vào trong mắt.
Từng ánh mắt mang theo sát ý tập trung vào trên người Lục Lâm Thiên.
Linh hồn lực phô thiên cái địa cùng với Thần Hoàng khí lan tràn ra, thế nhưng không có cách nào làm ảnh hưởng tới Lục Lâm Thiên, Dương Quá, Lục Tâm Đồng lúc này.
Chỉ có một mình Thiên Sí Tuyết Sư bị áp chế.
- Gϊếŧ cho ta.
Lục trưởng lão lạnh lùng quát một tiếng, thân thể bước ra, tức giận ngập trời, ánh mắt mang theo sát ý, dường như muốn động thủ.
- Hay cho Độc Cô gia, ai dám động vào hắn thử xem? Ai dám độc tới hắn thì cho dù là Độc Cô gia thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Lúc này một tiếng kêu vang vọng trên không trung.
Khi âm thanh vừa dứt, trên không trung xa xa có hơn hai mươi đạo thân ảnh giống như lưu quang bắn tới.
Sưu Sưu.
Tiếng xé gió vang lên, mọi người lập tức nhìn về phía trước.
Trong giây lát có vô số thân ảnh phá không xuất hiện.
Từng cỗ khí tức cường hãn khuếch tán, từng đạo uy áp tràn ra khiến cho không gian như cứng lại.
Trong không gian, khí tức cường hãn khiến cho không gian chán động bao phủ trên không gian khiến cho mọi người trong lúc vô hình khó có thể tiến lên một bước.
Nghe thấy đạo âm thanh này, Lục Lâm Thiên đột nhiên quay người lại.
Âm thanh này sao lại quen thuộc như vậy, âm thanh này sao Lục Lâm Thiên có thể không biết cơ chứ.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên chăm chú nhìn lên không trung, một đạo thân ảnh bay bổng, lung linh đang chậm rãi rơi xuống.
Bộ váy nhẹ nhàng phiêu động, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, thanh nhã trời sinh.
Dung nhan tuyệt mỹ, tựa như trích tiên, thân ảnh xinh đẹp này không phải là Lục Vô Song thì còn có thể là ai khác.
Cơ hồ tất cả ánh mắt lúc này cũng chăm chú nhìn lên không trung.
Mắt thấy đám người đến, sắc mặt tộc nhân Độc Cô gia cùng với đám người nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt không khỏi biến đổi.
- Vô Song tỷ.
Vân Hồng Lăng yêu kiều nói một tiếng, thân thể mềm mại lập tức nhảy lên.
- Hồng Lăng.
Bắc Cung Vô Song đã sớm đảo qua chung quanh, nhìn thấy Vân Hồng Lăng lập tức mỉm cười.
Nụ cười khuynh thành khiến cho mấy thanh niên bất phàm bên người nữ tử mặc váy dài màu lam run lên.
Nữ tử này thật đẹp, đẹp tới mức khiến cho cơ hồ tất cả nữ tử đều ảm đạm thất sắc.
Ánh mắt nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt kia cũng nhảy lên.
Nữ tử trước mặt nàng quá đẹp, khiến cho nàng tự cảm thấy không bằng.
Thân ảnh Vân Hồng Lăng đi tới bên người Bắc Cung Vô Song, cũng biết thân phận của Vô Song lúc này cho nên nàng nói:
- Vô Song tỷ, tỷ tới vừa vặn.
Những người kia muốn đối phó với Lâm Thiên.
- Được rồi.
Bắc Cung Vô Song nói với Vân Hồng Lăng, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, váy dài phiêu động.
Thân ảnh mềm mại, xinh đẹp mà uyển chuyển lập tức xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào nam tử áo xanh bên cạnh, không để ý tới bất luận kẻ nào mà tiếp tục tiến lên.
Ống tay áo nhấc lên, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này, thấp giọng nói:
- Ta rất nhớ chàng.
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh xinh đẹp khiến cho cả thiên địa phải động dung này trước mắt bao nhiêu người nhào vào trong ngực nam tử áo xanh.
Từng ánh mắt ghen ghét, oán hận lập tức nhìn vào người nam tử áo xanh kia.
- Ta cũng nhớ nàng.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, chăm chú ôm nữ tử này vào trong ngực.
Hai tay siết vòng eo nhỏ nhắn, đầu vùi vào trong mái tóc đen nhánh tỏa hương thơm ngát.
Hít mùi hương quen thuộc này, hắn nói:
- Những năm này nàng có khỏe không?
- Mọi chuyện đối với thϊếp đều tốt, chỉ là có chút nhớ chàng, nhớ mẫu thân, còn có phụ mẫu thϊếp.
Bắc Cung Vô Song nói, tham lam rúc vào trong l*иg ngực quen thuộc.
Lúc này vô số ánh mắt nhìn thấy Lục Lâm Thiên kéo Bắc Cung Vô Song vào trong ngực, sắc mặt biến hóa bất định.
Mà sắc mặt mấy lão giả Bắc Cung gia cũng biến hóa, thế nhưng không nói gì.
Ánh mắt tiếp đó nhìn vào Cửu trưởng.