Đỉnh Phong Thiên Hạ


Bắc Cung Vô Song mỉm cười.

- Nam thúc, có phải cháu cần gọi ngài là cậu hay không?  
Vân Hồng Lăng đi tới bên cạnh Nam thúc, thân mật nói.

- Hình như là vậy, ngươi không chê người cậu như ta là tốt rồi.

Độc Cô Ngạo Nam mỉm cười nói.

- Cậu không chê cháu là tốt rồi!  
Vân Hồng Lăng vui sướиɠ cười nói, có một đế giả làm cậu, đây là chuyện người khác hâm mộ không đến.

Độc Cô Cảnh Văn lập tức tiến lên, cúi người hành lễ:  
- Cảnh Văn bái kiến đại bá!  
- Bái kiến thành chủ!  
Độc Cô Băng Lan cùng hành lễ, địa vị của thành chủ Thần Hoàng thành chẳng khác gì tộc trưởng, nàng cũng không dám vô lễ.

- Không cần đa lễ, đứng lên đi!  
Nam thúc nâng Độc Cô Cảnh Văn, mỉm cười nói:  
- Thiên phú quả nhiên không tệ!  
- Trước kia không biết đại bá ở trong Lục gia, xin đại bá thứ lỗi!  
Độc Cô Cảnh Văn nói, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

- Trước kia ngươi có thể nhận ra ta mới là lạ đấy.

Nam thúc mỉm cười, nhìn Lục Lâm Thiên cùng nhóm mỹ nữ, nói:  
- Mọi người nói chuyện đi, ta đi trước!  
Dứt lời thân ảnh hắn đã biến mất tại chỗ.

- Đại bá thật mạnh!  
Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn biến hóa, vừa rồi nàng không cảm giác được chân khí dao động trên người đại bá, khi hắn rời đi cũng không lưu chút dấu vết.

- Chúng ta đi!  
Lục Lâm Thiên nói, mọi người lập tức đi về hướng đình viện mà Vân Dương tông ở lại.

Thành cổ, cổ đạo, cổ thụ, hết thảy trong không gian này đều lộ ra khí tức cổ xưa, Lục Lâm Thiên mang theo nhóm mỹ nữ đi trong hoàng hôn, dọc theo đường đi có vô số ánh mắt nhìn chăm chú.

- Bái kiến đại tiểu thư!  
Vài đệ tử mặc hồn linh khải giáp hành lễ với Độc Cô Cảnh Văn.

- Cảnh Văn tiểu thư, đã lâu không gặp!  
Một âm thanh vừa truyền tới, mười mấy thân ảnh xuất hiện, từng luồng khí tức cường hãn như ẩn như hiện không ngừng lan tràn.

Người nói chuyện là một nam tử mặc cẩm bào, ngũ quan cực kỳ tuấn lãng, mang theo khí tức thong dong, khí chất bất phàm, ánh mắt nhìn Độc Cô Cảnh Văn gật đầu chào.

- Người này thật bất phàm a!  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, nhất thời bị khí chất của người kia hấp dẫn, nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí tức cũng khó thể phát hiện, nhưng tuyệt đối là cường giả.

- Nguyên lai là Hiên Viên thiếu gia!  
Độc Cô Cảnh Văn khẽ gật đầu.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, mười mấy người đều là cường giả, uy áp lan tràn, làm phong hệ trong người hắn cũng bị dao động.

- Phong Hoàng khí, đây là người của Hiên Viên gia tộc sao.

Trong lòng Lục Lâm Thiên chợt động, trong đám người có một lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào khiến Lục Lâm Thiên chú ý, chân khí của lão giả tựa hồ không kém hơn Thái Công Tố cùng Bắc Cung Đình.

- Không biết ba vị này là?  
Ánh mắt nam tử lướt qua ba mỹ nữ, cuối cùng dừng lại trên người Bắc Cung Vô Song.

- Ba vị này chính là Thần Nữ Bắc Cung Vô Song Bắc Cung gia tộc, biểu muội của ta đại tiểu thư Vân Hồng Lăng Vân Dương tông, còn có vị này là Lục Tâm Đồng.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Nguyên lai đều có lai lịch lớn, tại hạ Hiên Viên Triệt, tam vị tiểu thư hữu lễ!  
Ánh mắt nam tử thoáng biến đổi, tựa hồ từng được nghe nhắc qua ba nữ tử này, ánh mắt lại đảo qua, mà người của Hiên Viên gia cũng chú ý tới ba nàng.

Ba mỹ nữ chỉ gật nhẹ đầu, không lên tiếng.

- Vậy không biết vị này chính là…?  
Cuối cùng ánh mắt Hiên Viên Triệt nhìn qua Lục Lâm Thiên, thấy dáng vẻ của hắn có quan hệ không kém với bốn mỹ nữ, ánh mắt mang theo ý cười nhưng Lục Lâm Thiên rõ ràng cảm giác được Hiên Viên Triệt đang âm thầm quan sát thực lực của mình.

- Phi Linh môn Lục Lâm Thiên!  
Lục Lâm Thiên nói, người ta đã hỏi, hắn tự nhiên trả lời, cảm giác được có cỗ chân khí vô hình rình tới, quanh thân hắn cũng tản ra khí tức va chạm, không hề khách khí, bất luận người nào tùy tiện rình chân khí của đối phương cũng là hành động vô lễ.

Hai cỗ khí tức nhất thời va chạm lẫn nhau, không gian run lên, không gian xung quanh chợt lóe liền biến mất, sau đó không còn bóng dáng.

Một cỗ lực lượng thổi quét, thân ảnh Lục Lâm Thiên lay động, sắc mặt thoáng đổi, dựa thế bước lên một bước, nói:  
- Cảnh Văn, Vô Song, chúng ta đi thôi.

Thân hình Hiên Viên Triệt giống như không hề động, cực kỳ tiêu sái phiêu dật, nhưng ánh mắt âm thầm lóe lên.

- Hiên Viên thiếu gia, ta cáo từ trước.

Độc Cô Cảnh Văn nói, vài nữ tử cũng đi theo Lục Lâm Thiên rời khỏi, khiến không ít ánh mắt ghen tỵ tập trung lên người hắn.

- Thần tử, Lục Lâm Thiên tựa hồ không kém a.

Lão giả tóc bạc nói, ánh mắt chợt sáng lên.

- Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên, Độc Linh Ma Nữ Lục Tâm Đồng, lời đồn đãi một trong mười đại cường giả trẻ tuổi bên ngoài, hẳn chính là hai người này đi.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt híp lại, thần sắc thong dong lộ xem ra ngạc nhiên.

- Chư vị, xin mời!  
Người của Độc Cô gia tộc lên tiếng.

- Chúng ta đi thôi.

Hiên Viên Triệt nói, mọi người lập tức rời đi, cũng không ai phát hiện một dấu chân chậm rãi hiển lộ ngay chỗ đứng vừa rồi của hắn, một trận gió thổi tới, tro bụi lướt qua, sau đó lộ ra hai dấu chân, cuối cùng bị chấn thành bụi bặm.

- Lâm Thiên, huynh không sao chứ?  
Độc Cô Cảnh Văn hỏi.

- Không có việc gì, Hiên Viên Triệt thật sự không kém!  
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.

- Hiên Viên Triệt chính là thần tử Hiên Viên hoàng tộc, Phong Hoàng khí thiên cấp, tự nhiên không kém.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

Bất tri bất giác sắc trời đã hoàng hôn, Lục Lâm Thiên đi về tới đình viện của Vân Dương tông cũng đã vào đêm, gió đêm thổi qua, trong không khí xen lẫn chút hương vị mùa xuân.

Mọi người vừa về tới đình viện, liền nhìn thấy một nhóm người quen thuộc.

- Thần Nữ, sáng mai cần đi vào Độc Cô gia, Thần Nữ nên sớm trở về nghỉ ngơi đi.

Người của Bắc Cung gia tộc giống như đang chờ đợi Bắc Cung Vô Song, người nói chuyện chính là một thanh niên dáng người tuấn lãng, khí chất bất phàm.

Ánh mắt thanh niên có chút không thiện ý nhìn Lục Lâm Thiên, chẳng qua khí độ không kém đã che giấu sắc mặt biến hóa của hắn.

- Ta đã biết!  
Ánh mắt Bắc Cung Vô Song thoáng biến đổi, tiến lên cúi chào Vân Tiếu Thiên, Dương trưởng lão cùng đại hộ pháp đang đứng trong đình viện:  
- Tông chủ, Dương trưởng lão, đại hộ pháp!  
- Miễn lễ, nha đầu ngươi bây giờ thi lễ, ta chịu không nổi a!  
Vân Tiếu Thiên nâng đỡ Bắc Cung Vô Song, với địa vị của nàng hiện tại, hắn thật sự không nhận được lễ này.

- Tông chủ đừng chê cười, nói thế nào sư phụ ta cũng đang ở trong Vân Dương tông, ta từng là đệ tử Vân Dương tông.

Bắc Cung Vô Song cười nói.

- Có lời này của ngươi là đủ rồi!  
Vân Tiếu Thiên cao hứng nói.

- Ngươi chính là Lục Lâm Thiên?  
Một lục y thanh niên bước tới, nhìn thẳng Lục Lâm Thiên hỏi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

- Có việc gì?  
Lục Lâm Thiên lướt mắt nhìn hắn, không chút để ý nói.

- Nghe nói ngươi là Linh Vũ song tu, nếu như có cơ hội cũng muốn giao lưu, luận bàn một chút, không biết ngươi có dám hay không.

Lục y nam tử thấy dáng vẻ Lục Lâm Thiên nhìn lướt
qua hắn, giống như không đem hắn đặt vào trong mắt, nhất thời tức giận nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui