Hai người đi vào phòng, ngoài đình viện hoàn toàn yên lặng.
Không biết vì sao sắc mặt Độc Cô Cảnh Văn chợt đỏ bừng, nhìn thoáng qua Lục Lâm Thiên nói:
- Lâm Thiên, hôm nay huynh đã mệt mỏi, nhanh điều tức đi, ngày mai muội đưa huynh đi dạo!
- Được rồi!
Lục Lâm Thiên mỉm cười đi tới nắm tay Độc Cô Cảnh Văn.
Sắc mặt nàng đỏ rực, nói:
- Huynh không được đánh chủ ý gì nha, tuy muội có nói là người của huynh, nhưng không nói ngay hiện tại.
- Trời đất chứng giám, huynh cũng không có đánh chủ ý gì, huynh chỉ biết lần này huynh tới đây là vì muốn nói với Độc Cô gia, muội là nữ nhân của huynh, bất kể thế nào cũng phải lấy cho được muội!
Lục Lâm Thiên nói, tràn đầy vẻ kiên nghị.
Độc Cô Cảnh Văn thở dài, nói:
- Lâm Thiên, sự tình chưa chắc đơn giản như huynh nghĩ, có một số việc rất khó giải quyết, quan hệ tới rất nhiều vấn đề, muội nghĩ huynh biết tình huống của Độc Cô gia!
Tạm dừng một chút, nàng lại nói:
- Nhưng muội đã quyết định, ngày muội được phong làm Thần Nữ, muội sẽ nói thẳng với trong tộc, nếu họ không đồng ý, muội không cần chức vị Thần Nữ kia, muội cũng sẽ không đi vào thần điện, họ muốn bức muội cũng không dễ dàng như thế!
- Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt!
Lục Lâm Thiên siết chặt tay nàng nói, cho dù đối mặt cả Độc Cô gia tộc thì thế nào, thiếu nữ trước mắt chính là nữ nhân của hắn.
- Ân, chúng ta cùng nhau đối mặt!
Độc Cô Cảnh Văn nhìn hắn, ánh mắt mê ly, nói:
- Không biết tại sao muội gặp phải huynh, nếu ngày đó muội không đi Lục gia cũng sẽ không có sự tình hôm nay.
Nhìn nàng hồi lâu, Lục Lâm Thiên nói:
- Đây có lẽ là duyên phận, mặc dù hai chữ này có chút hư ảo, nhưng có đôi khi thật sự kỳ diệu.
- Có lẽ vậy!
Độc Cô Cảnh Văn cười nói:
- Huynh còn nhìn muội như vậy làm gì, còn chưa nhìn kỹ sao?
- Nữ tử động lòng người như vậy, tự nhiên nhìn bao lâu cũng không đủ!
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
- Huynh chỉ biết dỗ ngọt người ta!
Độc Cô Cảnh Văn thẹn thùng, cười ngọt ngào.
Lục Lâm Thiên vuốt tóc nàng, nói:
- Cuộc đời này có muội chính là phúc phần của ta vậy!
- Có huynh, muội cũng vui!
Hai người ôm lấy nhau, lại hôn nhau, dần dần khơi dậy du͙© vọиɠ, bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía giường.
- Khụ…
Đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới, một âm thanh già nua vọng vào:
- Tiểu thư, tộc trưởng thỉnh tiểu thư tới gặp mặt!
- Chết tiệt, lại là lão vương bát này!
Trong lòng Lục Lâm Thiên tức giận, càng làm cho hắn phẫn nộ chính là nghe âm thanh cũng biết là đại hộ pháp Độc Cô gia, năm đó cũng bị lão vương bát đản kia quấy rầy ngay thời điểm mấu chốt, làm cho hắn không nhịn được mắng lên.
- Ta đã biết!
Độc Cô Cảnh Văn rời khỏi vòng tay Lục Lâm Thiên, nói:
- Lâm Thiên, muội đi trước, chỉ sợ cha tìm muội là vì chuyện của chúng ta, bất kể như thế nào muội cũng cùng huynh ở chung một chỗ!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên sáng ngời, nói:
- Ai dám ngăn cản ta cùng muội ở chung một chỗ, ta tuyệt không buông tha, cho dù trở thành kẻ địch với cả Độc Cô gia tộc thì thế nào!
- Muội hiểu tâm ý của huynh là được rồi, nhưng muội cũng không muốn huynh trở thành kẻ địch của Độc Cô gia tộc, bọn họ không đơn giản như huynh nghĩ đâu.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Ta không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần ngăn cản chúng ta, bất kể là ai cũng không được, cho dù trở thành kẻ địch của thiên hạ thì thế nào!
Lục Lâm Thiên trầm giọng nói.
Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười, vừa vui mừng lại lo lắng, nói:
- Lâm Thiên, vậy muội đi trước!
- Đi thôi!
Lục Lâm Thiên nhìn theo thân ảnh xinh đẹp rời đi, khoanh chân ngồi xuống.
- Lão vương bát đản!
Lục Lâm Thiên mắng một câu, hai lần chuyện tốt đều bị đại hộ pháp quấy rầy, sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng suy đoán chỉ sợ là người của Độc Cô gia cố ý.
Màn đêm bao phủ thiên không, ánh trăng treo cao, chiếu sáng khắp đại địa.
Trên một ngọn núi nguy nga như phi long trùng thiên, sừng sững hùng vĩ vô cùng.
Bên trong đình viện, một thân ảnh cao ngất đang khoanh tay đứng thẳng, trên người tràn ngập khí thế như đang liếc nhìn thiên địa.
- Cha, muộn như vậy gọi con, có chuyện gì sao?
Độc Cô Cảnh Văn đi vào, ngẩng đầu hỏi.
- Cảnh Văn, con băng tuyết thông minh như vậy, chẳng lẽ thật không biết dụng ý cha gọi con tới đây, ở trước mặt cha không cần che giấu!
Thân ảnh xoay người, lộ ra khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua thật đơn giản nhưng không gian xung quanh hắn như cô đọng lại, từng cử động của hắn đều khiến cho không gian biến hóa.
- Cha cũng vì chuyện của Lâm Thiên sao?
Độc Cô Cảnh Văn khẽ động, hỏi:
- Cha, chẳng lẽ cha cũng muốn phản đối?
Trung niên nhíu mày, trầm mặc một lúc, nói:
- Thân là phụ thân của con, việc con thích làm, cha tự nhiên không phản đối, bởi vì con là nữ nhi của cha!
Độc Cô Cảnh Văn đi tới, nói:
- Nhưng cha là tộc trưởng Độc Cô gia tộc, con là người của Độc Cô gia, cho nên cha không thể không làm, đúng không?
- Con cũng hiểu chuyện này, tránh việc hiểu lầm giữa cha với con, với tâm trí lẫn trí tuệ của con, căn bản không cần cha nói thêm chuyện gì, con cũng sẽ hiểu được ý tứ của cha.
Mặc kệ con làm gì, cha hi vọng con phải suy nghĩ kỹ càng, làm như vậy rốt cục có đáng giá hay không, con ở chung với Lục Lâm Thiên, cha tin tưởng con đã suy nghĩ kỹ, mặc dù cha chưa từng gặp qua Lục Lâm Thiên, nhưng từ tin tức nhận được mà xem, hắn đích xác bất phàm!
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn nữ nhi, ánh mắt mang theo vẻ từ ái, dừng một chút mới nghiêm túc nói:
- Nhưng con muốn ở chung với Lục Lâm Thiên, cũng phải suy nghĩ, con là người Độc Cô gia tộc, từ nhỏ ở trong tộc, vốn không giống người thường, cho nên con có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, việc này không cách nào thay đổi, cũng không phải con muốn thay đổi thì có thể làm được.
Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn chợt lóe, nói:
- Giữa hai bên chẳng lẽ không thể tìm được điểm thăng bằng sao?
- Kỳ thật con rõ ràng nhất, thân là một trong sáu đại hoàng tộc, căn bản không có điểm thăng bằng lựa chọn!
Độc Cô Ngạo Vũ nói.
- Từ nhỏ tới lớn, con đều nghe trong tộc an bài lại an bài, con sinh ra trong Độc Cô gia tộc, từ nhỏ không giống người thường, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, nhưng hôm nay nếu cho con lựa chọn, con tình nguyện không cần bất cứ thứ gì của Độc Cô gia, nếu nhất định phải như thế, con sẽ tự mình lựa chọn hết thảy!
Độc Cô Cảnh Văn nói, âm thanh không mang theo một tia cảm tình, nhưng rơi vào trong tai vô hình trung làm lòng người run lên.
Ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ nhìn nàng thật lâu, nói:
- Lần này con thật sự muốn tự mình lựa chọn sao?
- Từ nhỏ tới lớn, con chỉ lựa chọn lần này mà thôi!
Độc Cô Cảnh Văn kiên nghị đáp.
- Con xem trọng hắn như thế, hắn thật sự đáng cho con xem trọng sao?
Độc Cô Ngạo Vũ hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn kiên định:
- Ngay cả ánh mắt nữ nhi của cha mà cha cũng không tin tưởng sao?
- Ý con đã quyết, cho dù
ai nói cũng vô dụng đi!.