Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh:
– Tụ Bảo Môn.
Lục Lâm Thiên đang định xử Tụ Bảo Môn không ngờ tự đưa lên cửa.
Lục Lâm Thiên ngần ngừ một lúc, nói:
– Chu trưởng lão, sáng mai ta đích thân đi Tụ Bảo Môn một chuyến, Chu trưởng lão mang theo hai trăm đệ tử thực lực tốt nhất đi với ta.
Năm trưởng lão khác cũng đi cùng, Đông lão thì ở lại Phi Linh Môn trấn thủ.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhướng mày hỏi:
– Có cần ta đi chung không?
Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh, giễu cợt:
– Đông lão ở lại Phi Linh Môn là tốt nhất, sợ là có người hy vọng Đông lão ra mặt.
Hơn nữa ta và nhóm Chu trưởng lão, Trịnh trưởng lão giải quyết trấn Hoa Môn được rồi.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Nếu có người đã muốn chơi vậy ta sẽ chơi với bọn họ.
Lục Lâm Thiên rời khỏi đại điện, cùng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trở về chỗ ở.
Lục Tâm Đồng đáng yêu chạy tới bên cạnh Lục Lâm Thiên:
– Ca ca đã về, Tâm Đồng nhớ ca ca.
Vừa nhìn thấy Lục Tâm Đồng, Lục Lâm Thiên như muốn đứt dây thần kinh:
– Linh Đồ tứ trọng?
Mới hơn hai tháng mà Lục Tâm Đồng từ Linh Đồ nhất trọng lên tứ trọng, tăng vọt ba tầng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đắc ý nói:
– Tiểu tử, có gì mà lạ? Tâm Đồng có độc thể bẩm sinh mạnh hơn ta tưởng tượng một chút, tốc độ tu luyện rất kinh người.
Ta cho rằng trong vòng năm năm Tâm Đồng dư sức đột phá đến Linh Phách.
Đệ tử bảo bối của lão có khác.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc há hốc mồm:
– Năm năm đến Linh Phách?
Năm năm sau Lục Tâm Đồng mới mười lăm tuổi, tu vi Linh Phách tuổi mười lăm, thiên phú như thế đủ làm mọi người rung động.
Lục Tâm Đồng vui vẻ nói với Lục Lâm Thiên:
– Sư phụ nói sau này Tâm Đồng sẽ mạnh giống như ca ca!
Trong lòng Lục Tâm Đồng vẫn luôn cho rằng ca ca là mạnh nhất.
Lục Lâm Thiên cười nói:
– Tất nhiên, sau này Tâm Đồng sẽ trở nên cực mạnh, không ai dám ăn hϊếp Tâm Đồng nữa.
Lát sau, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngồi trong phòng Lục Lâm Thiên.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi:
– Tiểu tử, ngươi có nắm chắc giải quyết mọi chuyện không?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Chắc không thành vấn đề, nếu bọn họ muốn chơi thì ta theo tới cùng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Ngươi khẳng định là Quỷ Vũ tông xúi giục?
Lục Lâm Thiên đáp:
– Tám chín phần mười, Cửu Hoa Môn định nhúng chàm trấn Đoàn Sơn nhưng Quỷ Vũ tông mặc kệ, điều này không bình thường.
Nếu không vì điểm này thì tiểu tử không dám suy đoán khả năng Quỷ Vũ tông.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười nói:
– Quỷ Vũ tông rất cẩn thận.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đông lão nếu là Quỷ Vũ tông, biết trong Phi Linh Môn có một cường giả Linh Suất mà Đông lão không biết gì về người này có lẽ Đông lão cũng ngủ không yên đi?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười khổ hỏi:
– Ngươi định giải quyết thế nào?
Mắt Lục Lâm Thiên lóe sát ý:
– Gϊếŧ một người răn trăm người.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi:
– Ngươi không sợ sẽ chọc giận Quỷ Vũ tông sao?
Lục Lâm Thiên nói:
– Ngày nào còn Đông lão ở thì Quỷ Vũ tông không dám dễ dàng đối phó Phi Linh Môn, trừ phi tới nông nỗi phải ra tay.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói tiếp:
– Nhưng sợ là Phi Linh Môn không có cơ hội đó.
Quỷ Vũ tông theo dõi Phi Linh Môn, Phi Linh Môn muốn lớn mạnh rất khó khăn.
Lục Lâm Thiên bí hiểm nói:
– Trên đời nhiều điều bất đắc dĩ, chỉ sợ người có lòng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghiêm túc nói:
– Ta tin tưởng tiểu tử, ngươi làm việc chưa từng chịu thiệt, ngươi cũng không phải loại người chịu thiệt mà không đáp lễ.
Nhưng làm chuyện gì cũng phải chú ý an toàn.
Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:
– Tiểu tử biết rồi.
Lão độc vật thật lòng quan tâm hắn, không nói suông giả dối.
Lục Lâm Thiên nhận được lòng quan tâm của lão độc vật cũng trải qua nhiều vất vả mới được.
Sáng sớm hôm sau, hai trăm con chiến mã ngửa đầu hí vang trong Phi Linh Môn, chờ xuất phát đi trấn Hoa Môn.
Đàn ngựa này cướp từ La Sát Môn.
Lục Lâm Thiên bước ra, hai trăm đệ tử Phi Linh Môn thực lực mạnh nhất đã sẵn sàng xuất phát.
Phương Tân Kỳ, Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên cũng có mặt trong đó.
– Kính chào chưởng môn!
Các đệ tử biết lần này cùng chưởng môn đi trấn Hoa Môn, bọn họ vô cùng hưng phấn.
– Xuất phát đi.
Lục Lâm Thiên ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư bay trên cao theo đoàn người, hắn thì cưỡi ngựa.
Tiểu Long nghểnh đầu nhỏ theo bên cạnh Lục Lâm Thiên.
Thiết kỵ rầm rập bốc lên bụi mù lao nhanh đi trấn Hoa Môn.
Hai trăm người rầm rộ đi hấp dẫn nhiều chú ý.
Giơ roi giục ngựa chạy đến trấn Hoa Môn đã gần ban trưa, tiếng động rầm rộ khiến nhiều người tụ tập ở cửa trấn xem náo nhiệt.
Lục Lâm Thiên giơ roi quát:
– Giá!
Lục Lâm Thiên chạy thẳng tới Tụ Bảo Môn, hắn không xa lạ gì đường đến Tụ Bảo Môn vì lần trước đã đi qua.
Lục Lâm Thiên sẽ tính luôn nợ cũ và mới.
Hai trăm người rầm rộ dừng lại trước Tụ Bảo Môn, vây kín con đường.
– Chưởng môn, đây chính là Tụ Bảo Môn!
Đám người đang đi lại xung quanh kinh hoàng vội lùi ra xa.
Trong Tụ Bảo Môn có một vài khách đang mua đồ thấy người Phi Linh Môn rầm rộ kéo đến thì chạy ra ngoài.
Trong Tụ Bảo Môn truyền ra tiếng hét to:
– Có chuyện gì? Làm gì? Ai kiếm chuyện với Tụ Bảo Môn ta?
Người Tụ Bảo Môn đã sớm chạy vào báo cáo tình hình.
Lục Lâm Thiên nói với mấy trưởng lão Phi Linh Môn:
– Xuống dưới đi.
Lục Lâm Thiên nhảy xuống ngựa, mặt lạnh băng nhìn đoàn người Tụ Bảo Môn đi ra.
Khoảng ba mươi người, đi đầu là nam nhân mặc áo trắng khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập mạp.
Nam nhân áo trắng mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Đi bên cạnh nam nhân áo trắng là thanh niên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, trường bào hoa phục, tóc dài buộc sau gáy.
Lục Lâm Thiên cảm nhận khí thế từ thanh niên mặc hoa phục, hắn nhướng mày.
Thanh niên mặc hoa phục là Linh Giả, chắc là Linh Sư tứ trọng trong Tụ Bảo Môn.
Trong một thị trấn nhỏ thì Linh Sư tứ trọng là động vật hi hữu, đến đại môn đại phái cũng có chỗ đứng.
Bên cạnh nam nhân áo trắng, thanh niên mặc hoa phục có một lão nhân khoảng năm mươi tuổi.
Lục Lâm Thiên không quên người này, lúc hắn đi Tụ Bảo Môn mua đồ chính là quản sự kia tiếp đãi hắn, thực lực chỉ cỡ Vũ Sư nhất trọng.
Trừ ba người này ra Lục Lâm Thiên nhìn ba mươi người có sáu là Vũ Sư, những người khác là tu vi Vũ Sĩ, Vũ Đồ.
Tổng thể thế lực của Tụ Bảo Môn không tầm thường, nhưng lúc này Lục Lâm Thiên thầm nghi ngờ.
Tụ Bảo Môn là cửa hàng bán dược liệu lớn nhất trấn Hoa Môn, thực lực của chủ tiệm tuy là Vũ Phách Vũ Sư nhị trọng nhưng Tụ Bảo Môn ở trong Cổ vực hỗn loạn, giá trị Tụ Bảo Môn ít nhất cũng cỡ năm trăm vạn kim tệ hoặc nhiều hơn nữa.
Một tu vi Vũ Phách nhị trọng làm sao trấn thủ được? Thật khiến người bất ngờ.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ sau lưng Tụ Bảo Môn có thế lực nào…
Lục Lâm Thiên đang suy tư, nam nhân áo trắng Tụ Bảo Môn dẫn người đi ra, thấy đám người Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh thì cơ mặt co giật..